Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Thơ 4 câu !

Go down

Thơ 4 câu ! Empty Thơ 4 câu !

Bài gửi by Ti3uThucodon93 19/12/2015, 09:21

Đợi

Nếu có đợi nhau mà hóa đá,
Thì anh xin thử (đợi) một lần xem !
Chỉ sợ khi anh thành núi biếc,
(Đợi) Ngàn năm không có (thấy) dấu chân em !



Chờ

Ta đã (vẫn) biết tim ta băng giá,
Ta đã buồn và hóa đá vì ai ?
Đời là vậy bao nhiêu ngang trái,
Mà tại sao vẫn đợi vẫn chờ ? (Mà sao vẫn đợi vẫn mong chờ ?)



Một nửa kia ơi

Thương thay tim nát tình tan,
Để em nhỏ lệ hai hàng vì ai ?
Anh đâu phải là người có lỗi,
Nỡ sao đời chia cách duyên ta ?



Trăng nhớ

Đêm khuya nghe tiếng thở dài,
Vui buồn trong gió ai nào có hay?
Ai yên trong giấc say nồng,
Còn ta thức trắng đêm thâu một mình!



Khó gặp nhau mà cũng khó xa,
Mùa đông dành để rụng trăm hoa !
Con tằm đến chết tơ còn vướng,
Chiếc nến chưa tàn lệ đã sa !
( Trích : Vô đề - Lý Thượng Ẩn )



Trên trời nguyện làm chim tung cánh,
Dưới đất nguyện làm lá một cành !
Trời đất mênh mông đâu là bến đỗ ?
Như mối hận này mãi mãi không nguôi !
( Trích : Trường hận ca - Bạch Cư Dị )



Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu,
Trái tim lầm chỗ để trên đầu!
Nỏ thần vô ý trao tay giặc,
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu!
(Trích : Tâm sự - Tố Hữu)



Ừ thì chuyện đã xưa xưa,
Cũng như tấm áo không vừa, tiếc chi?
Ừ thì đã để người đi,
Sao còn ngơ ngẩn những khi yếu lòng?



Ân tình bạc bẽo nuôi ta lớn,
Sóng gió cuộc đời dạy ta khôn !
Không khóc dù gặp bao cay đắng,
Bất chấp đau thương vẫn lạnh lùng !



Em im lặng, chẳng nói gì nữa đâu
Để cho anh được bình yên trong lòng !
Cô gái nhỏ, nửa lời cũng không hé
Tim mệt rồi, anh có biết hay không ?



Người ta buồn chỉ buồn trong chốc lát,
Còn tôi buồn tan nát cả con tim !
Ai đó ơi xin đừng làm tôi khóc,
Vui gì không khi nước mắt tôi rơi ?



Miệng tươi cười ai biết lòng ta khóc ?
Mắt ta vui ai biết dạ ta sầu ?
Trời chưa lạnh sao lòng ta buốt giá ?
Phố đông người sao ta thấy đơn côi ?



Dẫu biết rằng (Vẫn biết) ưu tư là sẽ khổ,
Nhưng bao đêm thao thức không (khôn) nguôi !
Ta ngó lại tìm thêm chút nữa,
Để biết rằng quý lắm những ngày xưa !



Cố quên đi phút ban đầu gặp gỡ,
Cố quên đi lần gặp gỡ ban đầu !
Người ta bảo cố quên là sẽ nhớ,
Anh dặn lòng cố nhớ để mà quên !



Giờ em sẽ không níu tay anh lại,
Để yêu thương ấy dần dần phôi phai !
Chúc anh ngày mai hạnh phúc bên ai,
Đừng giống như em với anh hiện tại !



Gió chưa về sao tim đã lạnh ?
Mưa đã tạnh sao mắt còn ướt mi ?
Phải chăng người đã ra đy ?
Mà ta vẫn đứng mỏi mòn đôi chân !



Bầu trời bao phủ mây đen,
Em đây vẫn đứng đợi anh trên cầu !
Giờ này anh ở nơi đâu ?
Để em cứ mãi ôm sầu cô đơn !



Nếu biết rằng em đã có chồng,
Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?
Có còn nghĩ tới loài hoa vỡ ?
Tựa trái tim phai tựa máu hồng !



Nếu đã biết tình yêu như cơn gió,
Mà sao ta vẫn dại khờ để yêu ?
Rồi cuối cùng mang lại nhiều cay đắng,
Bởi tình yêu đã mang lại cho ta !



Đóng cửa trái tim thề cô độc,
Đào mồ chôn chặt giấc mơ yêu !
Dựng mộ, khắc bia: "Đừng ai đến",
Chọn kiếp xin thề sẽ không yêu !



Khép lòng thề nay cô độc,
Đào mồ chôn kín giấc mộng yêu !
Dựng bia, khắc chữ: "Đừng ai đến",
Chọn kiếp xin thề chẳng dám yêu !



Đào hố vùi yêu thương vào dĩ vãng,
Phủ khăn trắng lấp cuộc tình hư vô !
Nghĩa trang buồn hiu hắt một nấm mồ,
Chôn kỷ niệm vừa tan trong ba phút !



Nét bút sau cùng là nỗi đau chất chồng,
Mà bản thân anh không thể nào tha thứ !
Bức thư ướt trên đôi bàn tay nhỏ,
Em đi nhẹ nhàng và nuốt đau thương !



Sống lạnh lùng cho tâm hồn cứng rắn,
Mỗi bước đi chắc chắn, vững vàng !
Khi vấp ngã sẽ không hề đau đớn,
Nở nụ cười trên cả những niềm đau !



Vô cảm, vô tâm lòng băng giá (sắt đá),
Nhắm mắt buông tay mặc kệ đó (đời) !
Không yêu, không thương, lòng băng giá,
Lạnh lùng, tàn nhẫn, chẳng cần ai !



Không thương, không nhớ, không mơ mộng,
Không chán, không buồn, lệ không rơi !
Không yêu ai cả, lòng băng giá,
Không nhớ ai cả, hồn thảnh thơi !



Tôi vẫn sống nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt,
Biết chấp nhận và cẩn thận bước đi !
Giấu một chút cô đơn giữ trong lòng không nói,
Giấu một chút nỗi buồn nơi góc nhỏ trái tim !



Tôi cũng từng có một tình yêu,
Nhưng vụng về đánh rơi đâu mất!
Có ai thấy hay vô tình nhặt được,
Xin trả về chốn hạnh phúc dùm tôi!



Tôi cô đơn giữa dòng đời chật trội,
Tôi đang buồn giữa thế giới đông vui!
Tôi muốn khóc nhưng lòng không thể khóc,
Bởi thế gian bao kẻ sẽ bật cười!



Trên trời tỉ tỉ vì sao,
Xếp thành 4 chữ : "Vì sao yêu người ?"
Trần gian tỉ tỉ con người,
Vì sao chỉ có 1 người tôi yêu ? noh siw



Trên trời triệu triệu vì sao,
Xếp thành 4 chữ: "Vì sao yêu người ?"
Thế gian triệu triệu con người,
Nhưng sao em lại là người anh yêu ?



Hoa đầu mùa bao giờ chẳng đẹp,
Nắng đầu mùa bao giờ chẳng say ?
Tình yêu đầu bao giờ chẳng vậy ?
Thật nhẹ nhàng và thật đắng cay !



Nguyện từ nay ta sẽ cố quên nàng,
Quên như thể chưa bao giờ được nhớ !
Quên như thuở ngày nào còn bỡ ngỡ,
Vẫn ngập ngừng chẳng dám nói lời yêu !



Bao ngày qua tôi đã lầm tin tưởng,
Về một người không phải của riêng tôi !
Muốn quên lắm nhưng làm sao quên được,
Một bóng hình tôi đã khắc vào tim !



Ai hỏi tôi lúc nào buồn nhất ?
Tôi bảo rằng buồn nhất lúc chia ly !
Chia ly kẻ ở người đi,
Khác gì Kim Trọng biệt ly Thúy Kiều ?



Trong lòng tôi khắc sâu ba chữ hận,
Hận người con gái phụ tình tôi,
Hận đời gian dối bao oan trái,
Hận trời đã sinh kẻ phụ tình !



Khói thuốc bay, buồn trăm phía,
Cuộc tình ngang trái chia lìa cách đôi !
Không sợ số kiếp đơn côi,
Bản thân tự trách khổ rồi mất nhau !



Tình yêu anh nhẹ nhàng như vậy đó,
Anh nhớ em như gió đông ùa về !
Trong cơn phê em như làn khói ảo,
Hít vô rồi anh biết thở làm sao ?



Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi,
Mây vô tình, mây mãi mãi bay !
Trăng vô tình, trăng đùa với gió,
Người vô tình, sao hiểu lòng tôi ?



Tình đã thất khóc làm chi cho khổ ?
Chút đau buồn ta nén lại cho vơi !
Bốn câu bảy chữ viết xem chơi,
Xong ta luận: Quên người bội bạc !



Thất là bảy, chỉ là con số,
Tình là chi lắm kẻ bi ai ?
Số với tình chả đúng, chả sai,
Đi thành cặp hại đời bao kẻ !



Đêm nay khi mọi người vui,
Tôi đến bên song khóc một mình !
Một cánh hoa tàn vương sắc lạnh,
Một tình yêu chết ở trong tim !



Đêm khắc khoải niềm ưu tư tắt lịm,
Cho nhớ thương chợt loang tím câu thề!
Kỷ niệm nào chua xót bởi đam mê?
Người đã bỏ để quay về bến mới!



Vô tình, anh lại gặp em,
Vô tình, anh đã yêu em mất rồi !
Vô tình rồi lại vô tình,
Yêu anh, em có vô tình không em !



Anh không khóc khi loài người chết hết,
Anh không buồn khi thế giới nổ tung !
Anh chỉ khóc khi người yêu anh chết,
Anh chỉ buồn khi anh đành mất em !



Anh ước gì thời gian quay trở lại,
Để kẻ khờ không nói tiếng yêu em!
Nói làm chi để giờ không là bạn?
Giữ trong lòng có lẽ sẽ tốt hơn!



Ngồi buồn nhặt cánh phượng rơi,
Xếp thành 4 chữ:"Yêu em trọn đời" !
Khi em đã xa anh rồi,
Xếp lại bốn chữ:"Hận đời vì em" !



Anh viết tên em ngàn lần trên cát,
Biển vô tình tung bọt xóa tên em !
Nếu nước mắt có thể làm vơi đi nỗi nhớ,
Thì suốt đời anh để nó tuôn rơi !



Thu êm ái trôi qua nhiều bỡ ngỡ,
Khoảng trời nào chưa kịp nhuộm vàng rơi ?
Em chơi vơi giữa hàng cây cằn cỗi,
Thoảng mơ hồ, ai hát vọng chiều thu ?



Chưa gặp nhau mà đã biệt ly,
Hồn anh theo dõi bóng em đi !
Hồn anh sẽ nhập trong luồng gió,
Lưu luyến bên em chẳng nói gì !



Đến một ngày gió bỗng hận mây,
Xua mây đi khắp chân trời góc bể !
Mây không nói chỉ âm thầm lặng lẽ,
Để đêm về bỗng hóa thành mưa !



Anh vô tình... anh vui đùa mãi,
Em vô tình... sao mãi yêu anh ?
Anh vô tình... sao anh chẳng biết ?
Em vô tình... nên mãi khổ đau !



Tôi đau đớn khi mình bị lừa dối,
Tôi buồn phiền khi người chẳng yêu tôi !
Tôi đau đớn bật ra thành tiếng khóc,
Kỉ niệm nào chất chứa bỗng vỡ tan !



Nếu biết rằng ta chẳng gặp lại nhau,
Anh đã chẳng trách em yêu người khác !
Điều đơn giản bây giờ anh mới biết,
Thì anh xa em, đã quá xa rồi !



Em chẳng thể nào quên được anh đâu,
Dẫu bao lần nhắc mình đừng nhớ !
Dẫu cố gạt anh ra khỏi niềm trăn trở,
Nỗi nhớ chẳng vâng lời, nỗi nhớ cứ tìm anh !



Khói bay quyện bóng với hình,
Gửi thương vào nhớ chồng chềnh hư vô !
Làn sương, làn khói mơ hồ,
Mờ mờ, ảo ảo dạt xô ưu phiền !



Tàn điếu thuốc cuộc tình dần lặng,
Nuốt tâm tư xa vắng ái trần !
Chôn vào quá khứ xa dần,
Tan theo làn khói vô ngần lãng quên !



Vào đời va vấp lắm cái hay,
Lắm cái đau lòng, lắm cái cay!
Tình cảm chân thành sao ít vậy?
Giả dối lừa nhau lại quá nhiều!



Đời buồn ai mua tôi bán ?
Xã hội vui ai bán tôi mua ?
Sự cô đơn tôi đã có thừa,
Đã từng yêu nhưng không hề hạnh phúc !



Mình đem rao bán nỗi buồn,
Ba đồng một mớ, tặng luôn tim mình!
Ai ngờ phiên chợ lặng thinh,
Nỗi buồn thì ế, mình thì cô đơn!



Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng !
Bao năm không gặp người tri kỷ !
Một chén, một đũa buồn mênh mông !



Đừng đem mưa tới nữa gió ơi,
Cho khổ thân em, tủi phận đời !
Như cánh hoa xinh, ừ đã nát,
Thì em xin nhận một lần thôi !



Anh ra đi... cánh cửa phòng khép lại,
Gió ngừng thổi và lòng em se lại !
Trong tình yêu xin anh đừng từng trải,
Quá phũ phàng tan nát trái tim em !



Nếu biết rằng ta chẳng thể có nhau,
Xin đừng đến trong giấc mơ em nữa !
Để quá khứ chỉ là thương nhớ,
Và tương lai ít ra cũng ngọt ngào !



Pha Lê

Chẳng còn gì bí ẩn nữa đâu anh,
Em khờ dại vì em trong trẻo quá !
Nếu biết trước tình yêu ưa tìm lạ,
Em hóa kiếp đồng đen câm lặng đến muôn đời !



Ngỡ rằng ta sẽ mỉm cười,
Nhìn người hạnh phúc bên (với) người thứ ba !
Ngỡ rằng tất cả đã qua,
Nhưng sao có thể như là chưa yêu ?



Gió lạnh đêm hè mắt đã cay,
Bơ vơ một cõi nào ai hay !
Lòng mang một nỗi niềm u uẩn,
Chờ mong người mãi, ai có hay ?



Em ở bên tôi như một câu chuyện cổ,
Một bóng hồng trong tập truyện Liêu Trai !
Và tôi sẽ xa em một sớm ngày,
Biết đâu sẽ không một lời từ biệt !



Thức trắng đêm nay nhớ một người,
Một người tôi nhớ, một người thôi !
Đêm nay, đêm nữa, đêm mai nữa,
Tôi nhớ một người không biết tôi !



Ôi tấm lòng chung thủy,
Ai sinh ra trên đời ?
Để người tôi thương nhớ,
Muôn đời thương nhớ ai ?



Tại sao nước mắt lại tràn ?
Tại sao hy vọng lại càng mất đi ?
Tại sao rượu uống ngàn ly ?
Tại sao không thể quên đi một người ?



Uống rượu vào ngày mai sẽ tỉnh,
Uống rượu tình bao giờ tỉnh hỡi em ?
Đêm về khuya ngàn sao rơi lấp lánh,
Xã hội buồn vắng bóng người anh yêu !



Dễ gì tỉnh khỏi cơn say?
Dễ gì sâu nặng mà thay đổi lòng?
Miệng rằng: Đã hết chờ mong,
Thực ra nào đã khóc xong nỗi buồn?




Tôi đã khổ với cuộc tình tan vỡ,
Mối tình đầu tôi chắc dạ thủy chung !
Tình chung thủy sao người không giữ vẹn ?
Để tháng năm tôi đau khổ ưu sầu !



Mọi người khóc chắc gì đã khổ ?
Tôi không khóc nhưng lệ đổ trong tim !
Cuộc đời tôi toàn là nước mắt,
Người tôi hận cũng là người tôi yêu !



Tôi khắc lên đây ba dòng thơ lạnh,
Suốt cuộc đời đau khổ và cô đơn !
Miệng tuy cười nhưng tâm hồn rơi lệ,
Người tôi hận cũng là người tôi yêu !



Tôi viết lên đây một chút buồn,
Cho lòng thanh thản nỗi ưu tư!
Tâm sự lòng tôi ai thấu hiểu?
Một chút đơn côi một chút buồn!



Đau khổ gì đây ? Quá dại khờ,
Theo tình, tình chạy đến ngẩn ngơ !
Cuối cùng chỉ còn lại nỗi nhớ,
Một mình ta gặm nhấm, đứng chờ !



Tôi cúi đầu (bật khóc) khi thấy mình thua cuộc (kém cỏi),
Vòng tay mình (này) không giữ nổi (được) tình yêu !
Buồn làm chi cho nỗi nhớ chắt chiu ?
Người yêu dấu ngàn đời theo kẻ khác !



Yêu là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được người yêu !
Cho rất nhiều xong nhận chẳng bao nhiêu,
Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết !



Ta đã yêu, yêu người nhiều biết mấy,
Nhưng vô tình người đánh mất tình ta!
Người không níu cớ gì ta phải giữ?
Bởi tình yêu càng giữ sẽ càng xa!



Phía cuối đường gió bay màn tóc rối,
Ảnh hình anh thôi cũng nhạt nhòa !
Em òa khóc dưới tán bàng lá đổ,
Chợt giật mình, chiếc lá nhẹ qua tay (bay qua) !



Chuyện xưa có lá vàng bay,
Có tình thu thắm, có ta với nàng !
Dưới xác lá, nàng vừa qua đó,
Có hồn ta ngắc ngoải sắp tiêu tan !



Thôi tình ta đã chia xa,
Hẹn thề cũng đã xóa nhòa thời gian !
Nhắc gì hứa hẹn vô vàn,
Chỉ thêm đau xót ngàn lần anh ơi !



Xin lỗi anh, ngàn lời xin lỗi anh,
Tinh nghĩa đôi ta chỉ thế thôi !
Kiếp này có duyên mà không nợ,
Mong đến kiếp sau trọn câu thề !



Bởi sinh ra kiếp con người,
Bởi mang câu hẹn trọn đời thủy chung !
Bởi ai phụ nghĩa vong tình,
Cho ta sầu khổ một mình đêm thâu ?



Gặp gỡ chi đây để thêm sầu ?
Tình đầu tan vỡ mộng còn đâu ?
Đành thôi 2 đứa về 2 ngả,
Còn nợ duyên này, hẹn kiếp sau !



Đêm cuối cùng em biết được buồn đau,
Khi người nói lời biệt ly chóng vánh !
Con phố dài mình em ngơ ngẩn,
Nếm dần dần vị đắng đầu môi !



Hình như em đang thấy nhớ anh,
Không được hỏi thăm nghe lòng mình trống vắng !
Sao (anh) không nói (gì) khi thấy em im lặng ?
Em buồn thật rồi chắc anh chẳng hề thương !



Lạnh lùng gặp phải lạnh lùng,
Hai ta như thể người dưng qua đường !
Hết rồi tình cảm yêu thương,
Hết rồi khúc nhạc tình buông điệu sầu !



Gặp nhau trên phố hôm nào,
Anh nhanh chân bước chẳng chào một câu !
Em thì lặng lẽ theo sau,
Chân đi nhè nhẹ, cúi đầu sang ngang !



Biết là mãi mãi xa nhau,
Nhưng lòng vẫn cứ âu sầu nhớ anh !
Anh đi xa khuất cuối trời,
Nơi đây em vẫn một đời nhớ anh !



Lần cuối xin cứ phũ phàng,
Để người ở lại khỏi mang nỗi niềm !
Dặn lòng ký ức xin quên,
Vòng tay hơi ấm, khỏi mang bên đời !



Ai tung hoa phượng lên trời,
Để cho trai gái hận đời vì yêu ?
Người ta vá áo bằng kim,
Tôi đây xin hỏi vá tim bằng gì ?



Có người hỏi vì sao tôi cười mãi,
Chắc cuộc đời chưa gặp phải khổ đau ?
Không, người ơi tôi đã khổ đau nhiều,
Cười cho hết những u sầu vô vọng !



Một lần anh bước sang ngang,
Môi em chưa thắm rượu nồng đã phai !
Nỗi buồn để lại hôm nay,
Chìm trong ly rượu của ngày cưới anh !



Ước một lần và xin cho mãi mãi,
Được hóa thân thành kiếp cá trọn đời !
Để lặn sâu muôn trùng dưới đáy biển,
Trao kỉ niệm sâu thẳm đáy đại dương !


Đêm về nước mắt ai rơi ?
Nhớ ai nhiều lắm người ơi thấu lòng ?
Biết rằng nhớ cũng bằng không,
Nhưng sao cứ nhớ, cứ mong, cứ chờ ?


Yêu là chết, ngàn năm vẫn vậy,
Hẹn là thừa với những kẻ hai tim !
Đợi là chôn tất cả mộng êm đềm,
Chờ làm chi khi tất cả là gian dối ?



Tuyết đông lạnh hay lòng tôi đã lạnh ?
Sao duyên đời lại nhạt lạnh thế kia ?
Người phương nao ? Sao chẳng thấy trở về ?
Cho khắc khoải cõi lòng tôi đơn lẻ !



Xin gió hãy cuốn tung trời xác lá,
Quăng chiếc tình nhàu nát ở trong ta !
Cho ngơ ngác cả vùng trời xứ lạ,
Vàng thật vàng những nỗi nhớ mù xa !



Mắt dỗi hờn em lại giận rồi sao ?
Nhưng anh biết mình đâu nào có lỗi !
Phải chăng anh vô tình gây nên tội ?
Tội dại khờ vì đã lỡ yêu em !



Em là người anh yêu thương nhất,
Cũng là người cất bước bỏ rơi anh !
Phải chăng anh là người có lỗi ?
Đã yêu em bằng cả trái tim mình !



Chia tay một buổi chiều mưa,
Còn đâu cánh phượng thuở xưa ép vào ?
Kí ức một thuở ngọt ngào,
Buồn theo ánh mắt tan vào trong mưa !



Chết là hết những tháng ngày đau khổ,
Hết đau thương, hết hận trong lòng !
Để nghĩa trang có thêm người nhập cuộc,
Để xã hội bớt một kẻ lang thang !



Tôi ngồi vá lại chữ yêu,
Tự dưng nước mắt dâng đầy đau thương !
Tôi ngồi ráp nghĩa yêu đương,
Tự dưng nghe nỗi chán trường trào dâng !



Anh ra đi giết em trong nỗi nhớ,
Hạnh phúc còn gì khi người bước bên ai ?
Đời phong ba em tìm đâu bến đỗ ?
Khóc cả cuộc đời liệu có hết thương đau ?



Em tìm anh, anh tìm ai ?
Để đôi khi tiếng thở dài hòa chung !
Gần nhau mà chẳng yêu cùng,
Tương tư em vẫn thuỷ chung một mình !



Nếu một mai trên đường đời vắng bóng,
Ta mỉm cười một quá khứ đã qua !
Những nụ cười cùng những giọt nước mắt,
Lòng nhói đau, ta lại bước mình ta !



Yêu thơ để biết đa sầu,
Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ !
Yêu hoa để biết đợi chờ,
Yêu anh để biết dại khờ yêu anh !



Anh đừng buồn vì em vẫn thương anh,
Dù cuộc sống chẳng dễ dàng là mấy !
Đôi lúc mệt nhoài có làm anh chán ngấy,
Anh đừng buồn vì em mãi ở đây !



Hãy vui lên khi lòng ta buồn nhất,
Hãy cười lên khi tan nát con tim !
Không nên khóc khi tình yêu đã mất,
Hãy quên người như người đã quên ta !



Ai chẳng biết tình yêu là khổ,
Là tủi hận cay đắng trong tim !
Nhưng thử hỏi trên đời ai can đảm,
Giữ con tim không đau khổ một lần !



Đường xưa bụi bám sầu thiên cổ,
Vết tích năm xưa - chốn hẹn thề !
Tình xưa một thoáng còn thơ mộng,
Nay hóa rong rêu khuất mặt người !



Rừng hoa đã rủ xuân vội qua,
Cho sáng sớm mưa lành chiều gió đông !
Mắt đỏ lệ mong ngày gặp gỡ,
Kiếp người oán hận xuôi theo dòng !



Hoa thơm, hoa đẹp, hoa vẫn tàn,
Tình sâu, tình nặng, tình vẫn tan !
Rượu đắng, rượu cay, rượu vẫn hết,
Người hứa, người thề, người vẫn quên !



Người đến, người đi tựa giấc mơ,
Bao lần hạnh phúc rồi xác xơ !
Gói ghém hình ảnh đưa vào mộng,
Người đã đi xa vẫn dại khờ !



Ai biết trần gian thực hay mơ ?
Nên vẫn tranh giành dẫu xác xơ !
Dù vớt trăng vàng trên bến mộng,
Thành tâm thế sự lắm bất ngờ !



Đàn bà lắm cái dại tình,
Yêu chồng thì có, yêu mình thì không!
Làm đẹp thì phải hỏi chồng,
Chồng đi với gái sao không hỏi mình?



Trời sinh em chân ngắn,
Lại vẽ con đường dài!
Đời em không may mắn,
Mỏi mệt biết tựa ai?



Xã hội thực tế,
Con người thực dụng!
Vật chất lên ngôi,
Bờ môi đầy giả dối!


Được sửa bởi Ti3uThucodon93 ngày 13/10/2018, 09:07; sửa lần 36.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Thơ 4 câu ! Empty Re: Thơ 4 câu !

Bài gửi by Ti3uThucodon93 19/12/2015, 09:48

Sau ly biệt, nhớ tương phùng,
Mấy hồi hồn mộng với ai cùng ?
Đêm này còn sợ đem đèn rọi,
Có phải tương phùng trong mộng không ?
( Trích : Giá cô thiên (kỳ 1) - Án Kỷ Đạo )



Ngủ đi em
Đêm khuya rồi nhắm mắt ngủ đi em,
Cuộc đời ngoài kia vẫn bon nhiều lắm !
Nhớ đắp thêm chăn giữ cho mình thật ấm,
Phải thương mình trước khi muốn thương ai !



Tặng ai đó một chút bình yên,
Xóa trong ai đó nỗi buồn phiền !
Để sớm mai mỗi khi thức dậy,
Sống yêu đời, sống thật hồn nhiên !



Gió ơi gió thổi về nơi ấy,
Thổi qua cửa sổ ghé vô phòng !
Nếu thấy ai đó đang nằm ngủ,
Nhắn nhủ giùm tôi chúc ngủ ngon !



Thế mới biết chuyện tình lắm sắc,
Đông đã ướt đành mặc hồn trôi !
Vấn vương thì cũng vướng rồi,
Chỉ mong người hiểu lòng tôi lúc này !



Chỉ nguyện uyên ương, không nguyện tiên,
Chỉ nguyện yêu nhau, không cách rời !
Chỉ nguyện tâm này, không thay đổi,
Chỉ nguyện chia lìa, lệ không rơi !



Đừng hỏi anh về người con gái cũ,
Bởi thời gian cũng đủ để xóa nhòa !
Cô ấy hiện đã là của người ta,
Còn với anh giờ em là tất cả !



Cơn gió lạ thổi ngang đời cây lạ,
Gió thử lòng cuốn lá dời xa cây !
Cây sợ hãi:"Lá đừng xa cây nhé ?",
Lá thì thầm:"Lá mãi ở bên cây!" !



Muốn thành công phải qua thất bại,
Sống trên đời có dại mới có khôn !
Mang đau thương quyên thành hạnh phúc,
Một lần ngã vạn lần vững tin !



Hoàng hôn ơi xin đừng vụt tắt,
Sóng đại dương khoan hãy xô bờ !
Em đã ngủ hay còn thao thức ?
Hãy cùng anh tâm sự đêm nay !



Anh muốn tặng em một nụ hồng,
Cả đống tâm sự lẫn chờ mong !
Trái tim anh đó trao em hết,
Em có bằng lòng nhận nó không ?



Sinh tử nhọc nhằn,
Cùng người nên chuyện !
Nắm tay kiên trì,
Trọn kiếp cùng người !



Nắng đã tắt cho màn đêm buông xuống,
Thả lòng mình cho gió nhẹ vờn yêu !
Nhắm mắt vào cho ngày dài khép lại,
Đêm khuya rồi chúc ai đó ngủ ngon !



Bên nhau đi suốt cuộc đời,
Là khi anh được kết đôi cùng nàng !
Không để người phải mơ màng,
"Bao giờ mới được theo chàng về dinh ?"



Nhưng giờ mỗi đứa một nơi,
Sao em mơ được kết đôi cùng chàng ?
Xin chàng đừng có mơ màng,
Mà mong em sẽ theo chàng về dinh !



Xa em anh cũng buồn đau,
Nhưng vì cuộc sống sau này hai ta !
Anh đành cất bước đi xa,
Em ơi em mãi là người anh yêu !



Vẫn biết là anh nói lời gian dối,
Nhưng sao lòng em vẫn mãi yêu anh ?
Mặc cho anh gian dối hay chân thành,
Tình yêu em vẫn dành cho anh đó !



Sau này anh có vợ xinh,
Con ngoan, nhà đẹp cần gì đến em ?
Yêu anh chỉ lắm thương đau,
Mơ chi một phút huy hoàng mai sau ?



Khắp trong biển còn người tri kỷ,
Ở góc trời như láng giềng gần !
Hà tất ngậm ngùi nơi rẽ núi,
Sống tửu nhi nữ lệ đầy khan !



Mơ một tối, biệt bao năm,
Biệt nhiều vô ích cách hai miền !
Biết rằng hội ngộ không dài mãi,
Một mảnh trăng kia lại vẹn tròn !



Mong người lòng như một,
Bạc đầu chẳng xa nhau !
Cỏ như tơ dai dẻo,
Đá tảng vững bền lâu !



Em chỉ có một giấc mơ thật giản dị,
Được ở mãi bên người mình yêu !
Được cùng chung những dòng nước mắt,
Chung niềm vui và cả những nỗi buồn !



Nếu anh là cánh diều,
Em sẽ là sợi chỉ !
Vì nếu không có chỉ,
Diều sẽ chẳng dám bay !



Ai đã yêu mà chưa từng nghĩ,
Người mình yêu có đồng ý hay không?
Ai đã yêu mà chưa từng mơ ước ?
Cùng người yêu sánh bước cả buổi chiều !



Yêu nhau lắm, em sợ rằng chư đủ,
Thiết tha nhiều em vẫn sợ chưa thương !
Sợ một mai mưa nắng thất thường,
Anh sẽ bảo ân tình phai nhạt !



Đường đời đưa đẩy đầy đau đớn,
Thỏ thẻ thì thầm thấy thương thương !
Lâm li lai lán lòng lưu luyến,
Nhắc nhở nhau nhiều những nhớ nhung !



Cuộc đời có trả, có vay,
Có mưa, có nắng, có ngày, có đêm !
Có quả phúc, có nhân duyên,
Thiên sơn vạn lý cũng tìm đến nhau !



Em ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều,
Khoảng trời yên ả nét phiêu diêu !
Em lỡ đăng vẽ anh lên đó,
Vẽ cạnh tên anh một chữ yêu !



Không cần kiếp sau gặp lại,
Chỉ mong đời này kết duyên !
Thế gian duy nhất một chuyện,
Nguyện nắm tay em !



Hạnh phúc phải tìm trong chông gai,
Tương lai phải tìm trong quá khứ !
Hạnh phúc phải tìm trong ba chữ :
Hai chữ yêu thương, một chữ chờ !



Lời nói thoảng gió bay,
Đôi mắt huyền đẫm lệ !
Sao mà anh ngốc thế ?
Không nhìn vào mắt em !


Được sửa bởi Ti3uThucodon93 ngày 25/8/2017, 16:21; sửa lần 21.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Thơ 4 câu ! Empty Re: Thơ 4 câu !

Bài gửi by Ti3uThucodon93 15/7/2016, 10:10

Anh muốn gửi lời yêu thương vào gió,
Muốn để em tin anh thật sự yêu em !
Muốn em sẽ mãi ở bên anh chỉ là trong giấc mơ,
Dù anh đã có nhiều lầm lỡ !



Đêm khuya rồi sao em còn chưa ngủ?
Thức khuya hoài không tốt sức khỏe đâu!
Ở nơi đó chắc là em không biết,
Ở nơi này anh đã rất nhớ em!



Em đã ra đi là định mệnh,
Để lại anh với những nỗi đắng cay!
Mất em rồi sống nào còn ý nghĩa,
Người yêu ơi xin đừng bỏ anh đi!



Cũng bởi vì anh quá đa nghi,
Làm lòng em tan nát những gì !
Hãy cho anh một lần hiểu ra,
Để em không rời xa anh !



Độc bước giang hồ chỉ mình tôi,
Lẻ loi sớm tối vẫn một mình !
Chỉ ngại cuộc đời không như ý,
Để lại mình tôi với nỗi buồn, cô đơn !



Xa quê hương lòng đầy nhung nhớ,
Nhớ quê nhà, nhớ mẹ, nhớ cha !
Nhớ anh em, bạn bè thân thiết,
Nhớ nhất là em đó bé yêu !


Anh im lặng dưới cái rét Hà Thành,
Nỗi nhớ em như siết chặt con tim !
Chiều nghe tin có gió mùa đông bắc,
Ở bên người mặc áo ấm nghe em !


Tôi không biết trời mưa hay nắng,
Vắng 1 người tôi cảm thấy cô đơn !
Vắng 1 người tất cả như vô nghĩa,
Vắng 1 người tôi không phải là tôi !


Anh chỉ có 1 tình yêu duy nhất,
Trao cho em với tất cả lòng thành !
Em không nhận là tình anh đã mất,
Tình qua đi không có lại bao giờ !


Anh yêu em không phải là duy nhất,
Hiểu cho anh vì anh còn yêu đời !
Nhưng thú thật trong hành tinh tình ái,
Em là người con gái duy nhất anh yêu !



Trời đang mưa, đông về gió hú,
Em mặc gì ? Có đủ ấm không ?
Má em có nóng, có hồng ?
Để anh yên dạ đỡ trông bên này !


Khi yêu em anh biết mình có lỗi,
Để bây giờ phải bối rối, tương tư !
Chỉ mỉm cười và chúc em hạnh phúc,
Vì em không là hạnh phúc của đời anh !



Tôi chỉ có một mối tình thầm lặng,
Vì đã say cái lạnh lùng của em !
Vì đã yêu cái hình bóng đó,
Để rồi buồn khi em đi với người ta !



Đã là yêu
Yêu yêu nhớ nhớ, yêu là nhớ,
Nhớ nhớ thương thương, nhớ phải thương !
Thương thương nhớ nhớ, thương là nhớ,
Nhớ nhớ yêu yêu, yêu trọn đời !
(Trần Thị Thu Hương - Ti3uThucodon93)


Tôi yêu hoa đâu cần hoa đẹp,
Tôi chỉ cần hoa nào có hương thơm !
Tôi yêu người không cần người hoàn hảo,
Tôi chỉ cần người thực sự yêu tôi !



Xa rồi thì nhớ làm chi ?
Hết duyên hết nợ nói chi chữ tình ?
Lúc này nếu nói vẫn yêu,
Phải chăng cũng chỉ một câu "đau lòng" !



Người ra đi có biết không ?
Một mình em vẫn ngóng trông nơi này !
Người đi cách biệt phương trời,
Còn em ở lại một đời nhớ thương !


Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ,
Em lấy chồng rồi, hết ước mơ !
Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng,
Ngồi lên để thả cái hồn thơ !


Đừng làm thơ vì thơ anh chán lắm,
Ước mơ anh cũng thật tầm thường !
Mỏm đá trắng không là nơi anh đứng,
Hồn thơ anh đừng thả lung tung !


Khi cúi đầu ta thấy mình yếu đuối,
Cánh tay này vẫn không thể nhấc lên !
Đi đi em, và đừng quay đầu lại,
Để trái tim này không còn thổn thức vì đau !



Hai ta giờ đã chia hai lối,
Sao đi chung được lắm tai ương ?
Xin anh đừng trách gì em nữa,
Để khổ cho nhau chứ ích gì ?


Em bước đi con đường mới,
Để mình anh lạc bước nơi phố quen !
Đã biết tình sẽ chia xa,
Thì xin đừng nói: "Trọn đời yêu anh" !


Anh đã ra đi bỏ lại em,
Một mình cô độc giữa phố quen !
Giờ anh quay lại nối yêu thương,
Muộn rồi anh hỡi, chẳng chung đường !


Thôi thì tình đã chia xa,
Chúc em hạnh phúc với người em thương !
Còn anh một bóng một hình,
Thương người yêu cũ, nhớ hình bóng xưa !


Thương nhớ bây giờ có ích chi ?
Kẻ đi người ở đều mang nỗi sầu !
Thôi thì đành hẹn kiếp sau chung đường,
Giờ anh đừng có vấn vương tình khờ !


Ngồi ngắm mưa rơi tự lòng,
Biết người ta có nhớ mình không ?
Ngày xưa cũng 1 chiều mưa đổ,
Hai đứa quay lưng... dứt cuộc tình !


Mưa ơi có bao giờ đừng rơi nữa ?
Cho lòng thanh thản nỗi nhớ mong !
Kỉ niệm ơi xin đừng rớm máu,
Đau đớn lòng ta mỗi ngày dài !


Mùa thu đã đổ lá vàng,
Để ta nhớ lại chuyện nàng với ta !
Bây giờ nàng đã rất xa,
Sao ta vẫn nhớ chuyện ta với nàng ?


Nàng ơi chớ có u sầu,
Kẻo trong lòng đất linh hồn ta đau !
Mai sau đường cũ lối xưa,
Lá vàng rơi nhẹ là ta nhớ nàng !


Nỗi nhớ làm sao nói nên lời ?
Thu về lá vàng lả tả rơi !
Hiện nguyên hình bóng chàng và thiếp,
Nghẹn ngào xúc động: "Lá vàng rơi" !


Kỉ niệm cũ xin một mình anh nhớ,
Gió thu về, cứ hiện hữu đi anh !
Con đường ấy em không trở lại nữa,
Trả cho người xưa những ân tình !


Ân tình em trả anh đau đớn,
Hãy nhận tình anh kẻ yêu khờ !
Xin em đừng trách hờn anh nhé,
Yêu mãi mình em đến muôn đời !


Anh hứa yêu em đến trọn đời,
Yêu cho nghiêng ngả đất trời em ơi !
Cho dù tình có chơi vơi,
Anh vẫn cứ muốn trọn đời bên em !


Ừ mà nếu có kiếp sau,
Ta sẽ bên nhau không rời nữa !
Chẳng như kiếp này chia hai nửa,
Nửa ở bên này nửa bên kia !


Vẫn biết rằng đa mang là khổ,
Lòng dặn lòng sầu khổ mà chi ?
Người ra đi làm chi phải nhớ ?
Vậy mà lòng vẫn nhớ mãi thôi !


Đêm ngồi nghe tiếng mưa rơi,
Lòng tôi lại nhớ một người nơi xa !
Anh ra đi mang theo lời hẹn,
Anh sẽ quay về nối lại tình xưa !


Hỏi trên đời: "Ai là người ngu ngốc nhất ?"
Thì anh trả lời: "Đó chính là em" !
Lời hẹn của anh như là cơn gió thoảng,
Tin làm gì cho lỡ dở cuộc đời em ?



Đường vào tình yêu như lạc vào cõi mộng,
Trăm nẻo đường tình, trăm lối rẽ khác nhau !
Anh yêu em nhiều, nhưng con tim anh lạc lối,
Đành lỗi hẹn em buồn trong nỗi nhớ chơi vơi !


Yêu anh biết sẽ chơi vơi,
Nhưng tình em đã trao nơi anh rồi !
Biết là sẽ khổ cả đời,
Nhưng sao tình cứ trao về người thôi ?


Anh yếu hèn, anh là người gian dối,
Anh tham lam, anh ích kỉ vô cùng !
Em trao cho anh nhưng anh nào dám nhận,
Đành lỡ hẹn kiếp sau, mình chờ nhau nữa nhé em !


Nếu có kiếp sau thôi không yêu nữa,
Chót kiếp này em thấy khổ lắm rồi !
Nốt kiếp này thôi, nốt kiếp này,
Kiếp sau ở vậy cho đời nó tươi !


Nếu em nói vậy thì anh đành phải chịu,
Nhưng trong tim vẫn hy vọng mong manh !
Muốn được yêu em cả trăm ngàn kiếp khác,
Dù phải đau, phải khổ, anh cũng cam lòng !


Đừng hi vọng anh ơi đừng hi vọng,
Yêu làm chi cho tan nát cõi lòng ?
Đừng hi vọng cho con tim đau khổ,
Em quyết rồi, em không thể yêu anh !


Anh đi cũng sầu khổ lắm,
Có bao giờ em nghĩ vậy không em ?
Bây giờ anh chẳng còn em,
Thơ anh viết vội tặng em đây này !


Lạnh lùng anh bước chân đi,
Bài thơ viết vội tặng em nỗi gì ?
Chiều đông mình em lẻ bóng,
Đưa tay vội nắm một màn hư không !


Anh quên rồi nhưng em còn nhớ,
Nhớ những ngày hai đứa bên nhau !
Nhớ hôm nao hai đứa dạo bên hồ,
Chiếc ô nhỏ che mưa khi trời tối !


Anh muốn chào em nhưng chẳng nói lên lời,
Vì em đang sánh đôi cùng người mới !
Anh không muốn hai ta cùng bối rối,
Nghĩ vậy nên anh lặng lẽ bước đi !



Anh sợ lòng mình thương nhớ về em,
Anh bước đi mà trong lòng dâng lệ !
Nhìn em lê những bước nặng nề,
Anh chỉ muốn ôm chặt em lần cuối !


Thu qua, đông đến, trời se buốt,
Hàng cây xơ xác, dáng hao gầy !
Hoa sầu ủ rũ, không đơm nụ,
Anh nhớ em nhiều, em biết không ?


Thì em cũng chẳng muốn buồn,
Nhưng lòng sao cứ rầu rầu vậy ta ?
Anh không đau nhưng mà em đau lắm,
Khi nhìn anh đi vui vẻ bên người !


Còn gì đây khi tình xa khuất ?
Mắt lệ nhòa...thấm đẫm tim anh !
Còn lại đây, kỷ niệm xưa ấy,
Ta xa nhau, mãi mãi xa nhau !


Thương em, anh bắc nhịp cầu,
Mong ngày được đón nàng dâu về nhà !
Không phải lặn lội sang phà,
Đò kia nhỏ bé, sông Đà nước lên !


Tự nhiên chẳng nghĩ ra thơ,
Cứ ngồi ngơ ngẩn, ngẩn ngơ thế này !
Tớ định đã làm một bài,
Mình không đối được, một bài là sao ?


Người ra đi đến nơi bờ bến lạ,
Bỏ lại nơi đây em mong mỏi đợi chờ !
Mong chi nữa khi người cất bước ?
Bên kia đại dương hạnh phúc đang chờ người !



Ngày mai hạnh phúc hay đau khổ ?
Có nhớ đến tôi kẻ lỡ làng ?
Có gọi tên tôi trong ký ức ?
Trong ngày xanh nắng hoặc bão giông !


Anh vẫn nhớ em nhưng em nào có nhận,
Nỗi nhớ này anh in đậm trong lòng !
Bao năm dài bôn ba nơi đất khách,
Vẫn nhớ về em, em gái nhỏ quê nhà !


Dù dang dở vẫn một thời yêu dấu,
Quên làm sao khi đã yêu nhau ?
Duyên với nợ không còn chung hướng,
Vẫn nhớ hoài ký ức thân thương !


Anh đã biết em không còn bé nhỏ,
Nhưng sao lòng anh vẫn sợ vẫn lo ?
Sợ bước em đi gập ghềnh cạm bẫy,
Vấp phải ngọt ngào em ngã mà đau !


Cafe đắng bỏ đường thì ngọt,
Tình yêu buồn biết bỏ gì đây ?
Bỏ đường, bỏ muối, bỏ gừng,
Bỏ gì thì bỏ xin đừng bỏ nhau !


Trăng đã ngủ xin đừng đánh thức,
Tình chết rồi, nhắc lại thêm chi ?
Nếu ngày xưa bắc lỡ nhịp cầu,
Thì hiện tại xem như cầu đã gãy !


Anh đừng hỏi vì sao tôi yên lặng,
Không mở lời nói tiếng yêu anh ?
Vì tôi sợ ngày mai mình ngang trái,
Mình tôi sầu, anh vui vẻ bên ai !


Không em hè cũng như đông,
Ước chi ta được một lần bên nhau !
Dù cho vực thẳm sông sâu,
Thì anh vẫn giữ trọn câu chung tình !


Đằng sau thành công là thất bại,
Đằng sau khờ dại là tình đầu !
Tình đầu em chót trao ai,
Để rồi nhận lấy đắng cay về mình ?


Chắp tay con ngước lên trời,
Nguyện xin người ấy suốt đời bên con !
Dù cho xuống biển lên non,
Lòng con xin hứa sắc son một người !


Chúa ơi xin Chúa một điều,
Đừng mang đau khổ tới người con yêu !
Dòng sông chỉ chảy một chiều, (vì thế nên con)
Chỉ thương chỉ nhớ một người con yêu !


Em là người anh yêu thương nhất,
Cũng là người cất bước bỏ rơi anh !
Phải chăng anh là người có lỗi ?
Đã yêu em bằng cả trái tim mình !


Thôi tim ạ...nín đi đừng khóc nữa,
Bởi tình yêu không chọn lựa được đâu !
Cũng như ai...tôi từng có nỗi đau,
Cũng mềm lòng vì những câu họ nói !


Này gió ơi cho ta nhờ chút việc,
Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng !
Khi gió về nép bên cạnh người ấy,
Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao !


Uống cho say để quên đi tất cả,
Quên nỗi buồn, sự cô độc, kẻ cô đơn !
Chợt nhận ra trong giấc ngủ chập chờn,
Đời vô vị khi tâm hồn đã chết !


Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó,
Cơn gió kia không phải của riêng tôi !
Đó là của trời xanh và mặt đất,
Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi !


Miệng nói ghét nhưng lòng vẫn nhớ,
Nói hết chờ nhưng dạ vẫn mong !
Nói hết thương nhưng vẫn giữ trong lòng,
Vẫn in đậm 1 bóng hình ai đấy !


Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa,
Còn lãng quên là nhớ đến tận cùng !
Đôi khi khóc chỉ là buồn một chút,
Còn nụ cười là tê tái lòng đau !


Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang,
Ta lang thang trên vỉa hè ký ức !
Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật,
Và bất chợt ta cảm thấy cô đơn !


Em thấy gì không mưa đang ngồi khóc đấy,
Mưa buồn lắm, mắt gió cũng cay cay !
Nơi xa lắm có một người đang nhớ,
Mong mãi một người khi mưa khóc giờ đây !


Sáng nay ra đứng bên khung cửa,
Lặng lẽ nhìn mưa, mưa cứ rơi !
Mưa ơi thôi nhé đừng rơi nữa !
Bởi lẽ hồn tôi ướt lắm rồi !


Ngày chia tay mình vẫn gọi tên nhau,
Nhưng không thể ngọt ngào như thuở trước !
Bởi chúng mình đã lùi lại 1 bước,
Đã trở về cái thuở chẳng yêu thương !


Xin đừng đụng vào trái tim tôi,
Tim đau như thế đã đủ rồi !
Người đi để lại niềm đau đớn,
Chỉ còn tim đau với mình tôi !


Dòng nước mắt đã ghi trên mí mắt,
Nỗi cô đơn đã in dấu trong lòng !
Cây bút nhỏ ghi toàn tên người ấy,
Ghi suốt đời và ghi mãi không quên !


Tâm hồn tôi là hạt bụi buồn trên gió,
Chạm vào mắt ai để gửi nỗi u sầu !
Muốn bay ra nhưng sợ người buồn trách,
Nhưng ở lại chỉ khiến người thêm đau !


Có đôi lúc cần một mình và khóc,
Không cần ai an ủi vỗ về !
Cho nỗi buồn tan như là giọt nước,
Lăn xuống má rồi nhẹ trôi đi !


Trong cuộc đời sao mà nhiều phi lý,
Bắt tôi cười trong nỗi khổ của tôi !
Tôi muốn khóc nhưng đời không cho khóc,
Miệng mỉm cười, trong tim lệ cứ rơi !


Nắng đã lên sao tim vẫn lạnh ?
Mưa đã tạnh sao lệ vẫn rơi ?
Sóng mãi chơi vơi để bờ cát đợi,
Cứ đợi hoài đợi mãi vậy sao ?


Tỉnh đi anh giữ giấc mộng đời tàn,
Ngày mai đó có hàng ngàn câu hỏi !
Xin đừng để trái tim đau nhói,
Phận và duyên có ai nói được đâu !


Họ yêu nhau họ thích chiều thứ bảy,
Hoàng hôn về họ lại dắt nhau đi !
Tôi không yêu, tôi ghét chiều thứ bảy,
Hoàng hôn về tôi lại thấy cô đơn !


Nước mắt buồn như suối dạt biển khơi,
Dẫu biết rằng ngày mai trời lại sáng !
Nhưng ai đã một lần ôm trái đắng,
Mới thấy đời như chiếc lá nhẹ bay !


Đã bao lần trăng tròn rồi lại khuyết,
Đã bao lần định viết rồi lại thôi !
Để hôm nay gục đầu trong nỗi nhớ,
Tay vô tình đặt bút viết tên em !


Đêm trăng sáng trở mình theo nỗi nhớ,
Màn xương đêm ướt đẩm lá cây mềm !
Lá xao xác theo từng hơi thở,
Gió lùa vào lạnh buốt cả con tim !


Nếu một mai em có người yêu khác,
Anh mỉm cười: "Định mệnh phải không em ?" !
Anh không khóc nhưng lòng đầy thao thức,
Lệ không rơi nhưng lệ chảy trong tim !


Ai vẫn nhớ ai, ai có biết ?
Ai thương, ai nhớ, nhớ ai hoài ?
Ai hay, ai hiểu tình ai đó ?
Ai cứ vô tình, ai có hay ?


Anh cần em như biển cần có sóng,
Có biển nào không cần sóng đâu em ?
Anh cần em như sương cần có nắng,
Giọt sương nào không nắng mà long lanh ?


Lạnh lùng sương gió đơn côi,
Biết người bên ấy còn tôi trong lòng !
Còn đó, còn mãi long dong,
Đêm ngày nhớ đến mà không dám vào !


Đêm Hải Phòng mưa buồn lặng lẽ,
Mưa như buồn cùng kẻ cô đơn !
Anh kề vai ai cười vui vẻ ?
Em về lặng lẽ khóc cùng mưa !


Vẫn con đường cũ khi xưa,
Vẫn tán cây ấy trú mưa đầu mùa !
Vẫn con phố cũ người qua,
Vẫn đôi tình nhân ấy nhưng xa lạ rồi !


Đêm khuya nước mắt lăn dài,
Thương cuộc tình lỡ khóc đơn côi !
Nhớ ngày sánh bước chung đôi,
Giờ đây em mãi xa xôi mất rồi !


Mưa thu đã ngấm đến chừng,
Bao lời thương nhớ đã từng trao ai ?
Em giờ lòng đã đổi thay,
Tôi quay gót nhỏ, lòng đau đớn lòng !


Em đến và đi trong phút giây,
Bao nhiêu kỷ niệm vẫn còn đây !
Những ngày thân ái còn đâu nữa ?
Ký ức phôi phai theo tháng ngày !


Nhớ không em buổi chia tay hôm ấy ?
Tay trong tay, môi mấp máy đôi lời !
Anh ra đi quê nhà em sẽ đợi,
Ngày anh về đoàn tụ hết chia phôi !


Như con thiêu thân lao vào ánh lửa,
Em dại khờ gõ cửa trái tim anh !
Cung mây khép ngàn thu đâu mở cửa,
Em tự mình nhuộm tím ý thơ xanh !


Tình yêu em thật là dài,
Đợi anh một chút đã phai cuộc tình !
Nhìn em duyên dáng thật xinh,
Nhưng sao cuộc tình lại quá mỏng manh ?


Nhìn em đi anh, sao nặng lời trách móc ?
Yêu người thật nhiều em nào có dối gian !
Cuộc sống đắng cay, thuyền tình em lạc bến,
Lao đao giữa dòng, em nào biết về đâu !


Đừng hỏi em vì sao em yêu anh,
Hãy hỏi biển tại sao có sóng ?
Sao gừng cay và sao muối lại mặn ?
Mùa thu trút lá vàng anh có biết vì sao ?


Hạnh phúc mong manh, trái tim em bé nhỏ,
Xin dựa vào người... tìm bến đỗ yêu thương !
Đừng để giông tố làm mắt em ướt lệ,
Đừng để em buồn bởi 2 chữ chia xa !


Nơi em ở, mùa hoa sữa nồng nàn,
Như tình yêu ta nguyện hiến dâng nhau !
Trong phong ba có anh dìu em bước,
Tình yêu này, em trọn kiếp không quên !


Tình yêu suất phát từ tim,
Người yêu anh cũng đi tìm bấy lâu !
Hồng, đào, mai, mận có đâu ?
Trong tim vẫn giữ tình đầu trao em !


Lá xào sạc, lìa cây lá khóc,
Xa tôi rồi anh có buồn không anh ?
Thời gian trôi tưởng tình yêu sẽ khác,
Tưởng rằng mình sẽ thôi nghĩ về anh !


Đời làm trai tung hoành ngang dọc,
Mộng giang hồ mong được góp xây !
Khi xa tay chắp nguyện cầu,
Mong sao có được một ngày trùng lai !


Cánh hoa tàn úa vì người,
Để lệ chan chứa nụ cười tan theo !
Chỉ vì số phận anh nghèo,
Mà em cất bước với chèo giàu sang !


Chỉ còn lại những điều rất mong manh,
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ !
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ,
Thêm một lần cháy bỏng để yêu em !


Chẳng bao giờ em hiểu được anh đâu,
Làm sao hiểu mạch sóng ngầm dưới đáy !
Làm sao thấy dòng nham thạch trong anh đang bùng cháy,
Lửa tình yêu chẳng biết tắt bao giờ !


Chợt tiếng nấc từ đâu làm nghẹn ?
Nói chẳng nên lời nên xót xa !
Nên đành cúi mặt hồn bi thảm,
Gửi giọt lệ sầu đến gió qua !


Đứng bên anh là một nhành hoa lạ,
Cũng yêu anh và muốn bước cùng anh !
Anh cũng trao yêu thương cho người ấy,
Vậy nên em đành nhắm mắt quay đầu !


Ngày ngày em đứng em trông,
Trông non non ngất, trông sông sông dài !
Trông mây mây kéo ngang trời,
Trông trăng trăng khuyết, trông người người xa !


Người ta đâu biết rằng tôi
Vừa gặp người ấy đã yêu mất rồi !
Thôi đành ôm mộng tương tư,
Người nơi xa đó có hay cho mình ?


Chiều nay anh đứng bên sông,
Bỗng đâu gió thổi, mưa giông kéo về !
Lòng anh lạnh buốt tràn trề,
Tâm hồn băng giá nghĩ về em yêu !


Nếu yêu thì nói rằng yêu,
Không yêu thì nói một điều cho song !
Sao em cứ để anh mong ?
Mang bao xúc cảm dấu trong tim mình !


Người đi bỏ phố vắng mênh mông,
Quên tình tri kỉ mối duyên nồng !
Gót mòn bao nẻo qua ngàn dặm,
Chắc còn vương vấn kẻ chờ trông ?


Nhân gian một cõi bể dâu,
Làm người ai chẳng nếm đau đôi lần !
Trời thương đổ lệ xuống trần,
Hay là trời khéo thêm phần trêu ngươi ?


Một ngày sầu như vạn kiếp qua mau,
Chẳng dám nói xa xôi chẳng còn mơ ước !
Em yêu đã chẳng cùng ta chung bước,
Buồn làm chi, tiếc cũng làm gì ?


Người ta nói nước chảy đá mòn,
Ai dám chắc lòng người không thay đổi ?
Dẫu biết rằng em không hề gian dối,
Mà chỉ là em đã hết yêu anh !


Được sửa bởi Ti3uThucodon93 ngày 13/10/2018, 08:50; sửa lần 3.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Thơ 4 câu ! Empty Re: Thơ 4 câu !

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/8/2016, 09:50

Đêm nay nhớ đêm nào,
Thuyền xuôi theo dòng !
Ký ức ngỡ hôm nao,
Thật đáng nhớ làm sao !
Khi ta cùng cạn chén !



Cuộc đời là chỗ dối gian,
Người hay bằng mặt nhưng không bằng lòng !
Miệng cười lòng chắc thế đâu ?
Chỉ khi hoạn nạn biết đâu chân tình !



Giàu sang vẻ mặt khoe khoang,
Bần hèn nuốt đắng ai màng đến đâu ?
Sông có chỗ cạn, chỗ sâu,
Biển mênh mông biển biết đâu lòng người !



Tôi âm thầm nhìn dòng đời lặng lẽ,
Đưa tôi qua những khúc rẽ cuộc đời !
Đời còn dài, còn bao nhiêu ngã rẽ,
Rẽ lối nào cho đời bớt chông gai ?



Uống rượu nên cạn,
Đời người bao lâu !
Giống như sương mai,
Qua ngày khổ đau !



Người ta nói lòng tôi đầy giả dối,
Tôi mỉm cười lặng lẽ bỏ ngoài tai !
Vì tôi biết tôi làm đúng hay sai,
Bởi sự thật không thể nhìn bằng mắt !



Giữa cuộc đời với ngàn lời chối bỏ,
Như mèo hoang không còn lối quay về !
Lòng ê chề say men trong khúc nhạc,
Là để nhớ một thời ta đã quen !


Được sửa bởi Ti3uThucodon93 ngày 15/11/2016, 11:33; sửa lần 4.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Thơ 4 câu ! Empty Re: Thơ 4 câu !

Bài gửi by Ti3uThucodon93 1/9/2016, 16:14

Nếu gặp điều bất hạnh,
Hãy nhẹ nhàng đi qua !
Không cần phải trốn tránh,
Chuyện nhỏ cõi ta bà !



Nếu gặp người hay giận,
Hãy nhẹ nhàng mỉm cười !
Giao tiếp luôn cẩn thận,
Để người được vui tươi !



Nếu gặp người giả dối,
Hãy nhẹ nhàng chia tay !
Lặng lẽ không cần nói,
Ngọt ngào đừng mê say !



Nếu gặp người nóng tánh,
Hãy nhẹ nhàng nhìn thôi !
Không cần phải lẩn tránh,
Chưa hỏi đừng hé môi !



Nếu gặp điều trái ý,
Hãy nhẹ nhàng tìm ra !
Nguyên nhân của sự lý,
Đừng vội trách người ta !

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Thơ 4 câu ! Empty Re: Thơ 4 câu !

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết