Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Làng cá vàng

Go down

Làng cá vàng Empty Làng cá vàng

Bài gửi by sunrisehoang1 12/3/2010, 23:55

Lâu lâu đổi không khí đọc truyen co tich cho zui nha parcon.Bảo đảm truyen nay chua ai đọc vì mình...mới viet xong mà ^____^

Làng cá vàng

Ngày xửa ngày xưa,trong 1 khu làng nhỏ. Có 1 cặp vợ chồng rất giàu nhưng hiếm muộn. Ông
chồng là 1 thương buôn,ông là người thích khám phá tất cả mọi thứ,thậm
chí cái thế giới này đối với ông cũng rất nhỏ bé,ông đã từng nói "Nếu có
thể,tôi còn muốn chinh phục cả vũ trụ".Ông đã đi qua rất nhiều
nước,đã từng thấy những điều kỳ lạ như lạc đà,cao bồi,đại bàng...những
điều mà ở làng ông hầu như ko ai biết.Bà vợ của ông năm nay đã 30 tuổi nhưng
vẫn chưa có con. Ông chồng thì hay làm việc thiện,hay đi chùa và giúp đỡ người
nghèo để cầu mong cho mình 1 đứa con. Từ ngày xảy ra chiến tranh, vua
ban hành sắc lệnh kiểm tra nghiêm ngặt các hàng hóa từ nước ngoài. Ngoài
việc đóng thuế,giờ còn phải chạy chọt nhiều cho quan lính.Ông chán nản và kiệt
sức
,ông quyết định quay về quê vợ,sống cùng vợ trong 1 ngôi làng nhỏ và mở
1 tiệm vải nhỏ để sống qua ngày.


Sau 1 lần ngẫu nhiên đang đi chợ,ông ta mua được 1 con cá chép màu vàng lóng lánh,to ơi
là to và rất sặc sỡ. Ông ta dự tính sẽ mang về nhà cho vợ tẩm bổ. Trên đường
về,ông ta gặp được 1 thầy tu. Thầy tu đến truớc mặt ông ta và nói rằng "A
di đà phật,thí chủ,đây là cá chép vàng chuyên hầu cận long vương,xin thí chủ
hãy thả nó đi để tích công đức về sau" và rồi ông thầy tu đó bỏ đi. Người
đàn ông thấy lạ. Phần nửa tin,nửa không tin. Nhưng ông ta đã bỏ ra số tiền khá
lớn để mua con cá này.Ông ta ko tiếc số tiền đó,nhưng ông ta rất yêu vợ.
Ông ta muốn vợ mình được tẩm bổ và dường như việc đi chùa nhiều,việc xem
bói,hay ngồi nghe hoặc làm theo những lời của các thầy cũng rất nhiều nhưng đến
giờ ông ta vẫn chưa có được mụn con nào,do thế khiến ông ta ít tin tưởng đi và
nhanh chóng lờ đi lời nói của ông thầy tu ấy. Ông ta hí hửng về đến nhà. Sau
khi uống một cốc nước,ông bắt đầu làm cá cho vợ tẩm bổ. Ngạc nhiên
thay,sau khi ăn cá được 1 tháng,bà vợ bắt đầu có thai. Ông chồng rất mừng,vội
vàng đi sắm lễ,cúng chùa chiền,thậm chí gặp các đám tang hay nghĩa trang.Ông
đều đi thắp hương các mồ. Miệng ông thì lẩm bẩm "Nam mô a di đà
phật" và trong lòng vô cùng vui sướng.


Ông làm việc thiện nhiều đến nỗi điều đó khiến mọi người dân trong làng ai cũng biết
ông. Thậm chí có người đùa vui,ko gọi ông bằng tên mà gọi là "Người tốt
bụng
".Và mọi người dân ở đó,cũng như ông,họ chờ đợi được nhìn thấy con
ông chào đời.Riêng ông ngoài chờ đợi,ông còn suy nghĩ rất nhiều. Lúc con ông
sinh ra sẽ như thế nào,rồi sau này nó học những gì,lúc buổi lễ tốt
nghiệp
nó sẽ ra sau,... Ông còn dự tính sẵn sẽ kiếm vợ cho con như thế nào.
Tất nhiên với mối quan hệ rộng rãi của ông. Những điều đó là những điều
rất bình thường.


7 tháng,8 tháng,9 tháng và rồi giờ là 10 tháng,vợ ông mang thai đã hơn 10 tháng rồi mà
vẫn chưa có con. Người đàn ông ấy và người vợ bắt đầu hoang mang. Thêm vào đó
là những lời xầm xì to nhỏ của người dân trong làng khiến ông vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên ông ko hề để cho vợ biết những điều đó,ông vẫn luôn tươi cười,an
ủi,động viên vợ. Và như lúc trước,mỗi tuần ông đi chùa 1 lần thì giờ đây,cứ mỗi
ngày ông lại đi chùa. Nhưng giờ đây có phần khác biệt so với trước,ông ko còn
niềm vui lộ rõ trên mặt mà thay vào đó là sự âu sầu, trống rỗng, âu sầu vì
hoang mang trống rỗng vì lo lắng, trên suốt quãng đường ông đến chùa.


“Đau quá…Á á á….Đau… á á á” Đó là tiếng la thất thanh vào đêm trăng rằm lúc canh khuay của
người vợ ông. Đêm nay trời mưa ròng rã,mây đen đã che khuất gần hết cả ánh
trăng. Tiếng sấm vang rền cả bầu trời. 11 tháng,vợ ông đã mang thai hơn 11
tháng và ngay đêm nay,đêm trăng rằm,đứa trẻ sẽ ra đời. Ông như người vừa tỉnh
giấc,vội vội vàng vàng chạy kiếm bà mụ. Cũng may là nhà bà mụ cách nhà ông ko
xa,chỉ hơn 100m. Và cũng như bao người khác,ông nâú nước sôi. Mồi hôi của ông
chảy hòa vào những giọt nước.Đó là mồ hôi của sự quan tâm,sự lo lắng phập
phồng. Từng tiếng khóc thét của bà vợ cũng như là những con dao nhỏ,đâm sâu vào
con tim của ông.


Tíc tắc…tíc tắc… tiếng đồng hồ bấy giờ đối với người đàn ông này,lúc này chỉ có thể đếm
bằng giây. Bên ngoài mưa vẫn to,gió vẫn lạnh và sấm sét vẫn dữ tợn như muốn ăn
tươi nuốt sống một ai đó. Tuy nhiên,giờ đây nhà của ông thì rất đông người.
Hàng xóm xung quanh đều tập trung tại nhà ông để giúp đỡ ông. Đó là tấm lòng,là
tình làng nghĩa xóm,là những gì mà ông đã giúp đỡ họ trong thời gian qua. Họ
yêu quý ông,dù trời mưa gió,bão bùng vẫn chẳng ai rời bước.


Bỗng “Đùng…” Một tiếng đùng thật lớn vang lên làm tất cả mọi người đều hoảng sợ. Tất
cả đều ngước lên nhìn. Một tiếng sét vô tình đã đánh trúng nhà ông,đánh trúng
ngay căn phòng bà vợ ông đang đau đớn rên la. Mọi việc trở nên hoảng loạn.Lửa
đã cháy. Ko biết ngọn lửa cháy từ lúc nào mà nó cháy và lan nhanh đến nỗi ko ai
dập tắt được. Trời mưa to và mọi người ra sức dập tắt ngọn lửa. Ai cũng sợ
hải,có người còn bỏ chạy,để mặc đám lửa và gia đình ông. Riêng ông,ông cũng sợ
hải. Nhưng đó ko phải là sự sợ hãi cho bản thân ông mà là sự sợ hãi giành cho
người vợ của mình. Giữa đám lửa to ấy. Ông đạp cửa. Lao vào trong lửa để được
thấy vợ ông. Giữa đám lửa phập phồng và dưới cơn mưa to. Thị lực của ông giảm
đi nhiều,ông chỉ còn nhìn thấy mờ mờ hình bóng của 2 người,bà mụ và vợ ông. Ông
chợt thoáng nghe tiếng khóc “òa òa…” rất nhỏ trong cái không khí ồn ào,xô bồ
của người dập lửa. Đối với ông,đó cũng là quá đủ. Là nguồn sức mạnh vô bờ mà dù
giờ đây có là biển lửa,ông cũng đinh ninh rằng mình có thể vượt qua.


Ông ta ôm chặt đứa con của mình. Là con trai,ông la lên thế và rồi sau 1 hồi,ông như bừng
tỉnh.Ông nhìn xuống người vợ.Ông thấy mặt người vợ thật nhân từ,môt cô gái mặt
trái xoan và môi cô ấy đang cười,mắt cô ấy đã nhắm lại có lẽ vì mệt quá
chăng?Ông ẵm đứa bé ngồi xuống và như muốn nói với người vợ “Con mình đây,mình
ơi” . Ông ko nghe tiếng vợ trả lời.Cô ấy vẫn ngủ,vẫn cười. Nhưng rồi hơi thở
của cô ấy cũng ko còn nữa. Cô ấy đã mất vì sanh khó.


Lửa đã tắt,trời cũng đã tạnh mưa từ lúc nào,xung quanh căn phòng giờ đây thật tiêu
điều,hoang vắng. Nhưng đối với ông,thì cơn mưa chỉ mới bắt đầu. Ông gào lên
trong đau đớn,tay vẫn còn bồng đứa bé đỏ hỏn. Cái giá phải trả quá đắt. Ông đã
mất đi 1 người thương yêu nhất. Mọi người đã phải vây quanh ông. Đã phải an ủi
ông,suốt đêm đó,làng ông ko ai ngủ…


Câu truyện ko dừng lại ở đó,nỗi đau của ông cũng vậy,dân trong làng ko chỉ bàn tán
về việc vợ ông mất,người ta còn bàn tán 1 chuyện kỳ lạ hơn. Đó là con của ông.
Đứa bé từ lúc mới sanh ra đã có 1 làn da đen,đen đến nỗi người ta có thể ví như
màu của lọ nồi. Và đặc biệt hơn nữa là mái tóc của nó dựng đứng,dựng đứng như
hình của những tia sét. Đó là 2 đặc điểm nổi bậc nhất. Nhưng đối với người
trong làng,đó là 2 khuyết điểm. Và đối với ông cũng thế.


Theo như phong tục của làng ông thì mỗi khi có 1 đứa bé ra đời thì sẽ đưa đền thờ tổ tiên
làng và sẽ có 1 người thầy xem mạng của bé,xem tương lai cho bé,bé sau này sẽ
làm được những gì,sẽ mang được những gì về cho làng,… và những đứa bé được đánh
giá là sẽ làm rạng rỡ làng thì đều được ba mẹ và mọi người thương yêu, Thế là
ông cũng thế,ông cũng ko ngoại lệ. Nhưng cái mà ông mong đợi thì ko như thế.
Thấy bói đã nói “Nó là hiện thân của ác quỷ,cần phải được tiêu trừ để tránh tai
họa về sau”. Đó là câu phán của thầy trước mặt ông cũng như trước mặt dân làng.
Ông như chết điếng người lúc đó. Ông còn chưa thật sự hoàn hồn thì nhiều người
đã vây quanh ông,với hàm ý là ông hãy làm theo lời thầy nói. Có ai hiểu được
lòng ông lúc đó ko?Nhanh lắm,cái khoảng khắc trong đêm ấy,ông mất đi người
vợ,người thương yêu nhất của ông,mất rất nhanh. Và giờ đây,người thầy bói ấy
lại bắt ông giết cả đứa con mình,đứa con mà vợ ông đã hi sinh cả mạng sống để
sinh ra. “Hay là mọi người hay giết tôi đi và để con tôi được sống” Đó là câu
nói của một người đàn ông khụy xuống mặt đất với 2 hàng lệ trên má. Và rồi mọi
người tản ra,ông ôm đứa con và lê từng bước chân,từng bước chân về nhà,trước
ánh mắt dõi theo của mọi người.


Từ một người thương nhân,một người hào hoa,hiếu đạo,giờ đây ông sa sút chả khác gì một
người đang mắc bệnh nan y,chẳng khác gì một kẻ ăn mày.Lê từng bước chân nặng
trịch qua con phố,qua từng cửa hang bông tai,rồi cửa hàng táo,…ông
đưa đứa con trai duy nhất về nhà. Trước nhà ông là 1 ông lão đã hơn thất tuần,
ông có hàm râu bạc trắng và dài gần 20 cm.Ông là trưởng lão của làng này. Ông
chậm rãi bước đến trước mặt ông và nói “Con hãy đưa đứa bé rời khỏi làng
này,nếu như muốn nó sống. Hãy đi thật xa,xa đến khi nào ko ai nhìn ra được con
vì chuyện của con,tấtt cả các làng ở đây đều biết”. Và rồi ông lão xoa đầu đứa
bé,nhìn đứa bé bằng ánh mắt nhận từ và chỉ biết thốt lên 1 câu “Tôi nghiệp,con
chỉ vừa mới chào đời”.


Làng ông có 1 con sông to lắm. Con sông này chiều ngang hơn 500m. Sức người ko thể qua
được mà toàn phải di thuyền to mới qua nổi. Đi ghe nhỏ cũng rất dễ lật thuyền.
Chiều hôm ấy,sau khi nghe trưởng làng cho lời khuyên,ông quyết định rời khỏi
làng,đến biên giới xa xôi sinh sống. Nơi đó ông rất rành,vì khi còn là 1 thương
nhân,ông rất thường đi qua đó.


Sau khi thu thập hành lý và mọi việc chuẩn bị hoàn tất,ông ẵm con ra bờ sông và muốn
lên thuyền rời khỏi. Nhưng đau đớn thay,người dân trong làng khi biết tin ông
muốn đưa con đi thì lại ko đồng ý. Họ ko đồng ý chở ông qua sông. Xung quanh
làng chỉ có 3 chiếc thuyền,có thể đưa đến hàng trăm người,nhưng trong số đó ko
có con của ông.Mọi người ko ai dám đụng đến con ông hay làm những gì có dính
liếu đến con ông,chỉ vì sợ tai họa.






Và rồi ông chỉ biết ẵm con về nhà,thậm chí mỗi khi ông đi mua đồ ăn cho con nít,cũng
chỉ có thể nhờ cô hang xóm tốt bụng mua giùm.Người ta cũng chẳng chịu bán cho
ông. Ông cố gắng bảo bọc nấm ruột của mình, Tối ông không dám ngủ vì ông sợ khi
sang mở mắt ra,ông sẽ ko được nhìn thấy con ông hay là nếu có thấy,thì chỉ thấy
xác nó mà thôi.


Từ trước đến giờ,ở làng này chưa bao giờ có tuyết. Vậy mà bắt đầu từ sang hôm sau,sau
khi ông quay về nhà,trời đã trở lạnh và bắt đầu có tuyết. Cũng như ông,người
dân ở đây vô cùng ngạc nhiên,lúc đầu họ còn thích thú,vui đùa nhưng rồi sau đó
trời mỗi lúc mỗi lanh,tuyết mỗi lúc mỗi dày. Mọi hoạt động trong làng đều ngưng
trệ.


Hôm nay đã là ngày thứ 3 từ khi có tuyết. Tuyết đã rơi dày đặc,đóng ngoài làng hơn
0,5m. Một điều mà nếu có xảy ra ở các vùng có tuyết,cũng ko bao giờ dày như
vậy. “Trời cũng muốn hại ta sao!?” Ông ngẩng mặt lên trời và than khi cô hang xóm chạy sang nói với ông,người dân
trong làng đang rất phẫn nộ vì nghĩ là do con của ông gây ra và đang chuẩn bị
kéo đến nhà ông.Ông buồn bã,vội vã ẵm con và hành lý chạy ra sông. Ông nghĩ
“Nếu lần này ko ai chở qua đò,ông sẽ
cũng con nhảy xuống sông mà chết”.


Ông chạy đến bờ sông. Lạ 1 điều là trên sông ko một bóng người. Tàu bè cũng đã đóng
băng. Ngay cả mặt nước cũng chỉ toàn băng.Ông bối rối,ông ko biết phải làm sao
để qua sông.Phía sau,ông đã bắt đầu nghe tiếng người ta hò hét kéo đi lại nhà
tìm ông.Ông hoảng sợ. Ko biết làm sao!? Lúc này,ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho
cái chết. Ông buông hành lý xuống và đặt con trên đó.Ông nhắm mắt lại lẩm bẩm
như đang đọc kinh sám hối và chuẩn bị chết. Khi mở mắt ra,bỗng nhiên ông ko
thấy con ông đâu nữa.Ông vội vã đi tìm. Nhưng con ông ở cách ông ko xa,nó đang
nằm trên mặt băng của dòng sông. Lúc này ông mới hiểu ra và nở được nụ
cười. Đó là nụ cười đầu tien sau cái chết của vợ ông đến nay,ông vội xách hành
lý và ôm con đi trên mặt băng,băng qua sông và tìm đường đi ra biên giới.


3 năm trôi qua,ông và con ông đã tìm được chỗ dừng chân gần biên giới.Đó là một căn
làng nhỏ,nhỏ hơn làng của ông hay nói đúng hơn,đó là trạm dừng chân của những
con buôn. Nhưng nhờ có vậy,những gì ông cần,ở đó đều đó. Cuộc sống của ông giờ
thiếu thốn khá nhiều. Ông nuôi con đã gần 3 năm,tiền để giành cũng ko còn
nhiều. Ông phải kiếm việc làm thêm,thậm chí nhiều lúc phải vào rừng đốn củi.Ông
chỉ lo xa,sợ sau này ko lo nổi cho con.Mặt khác,con của ông đã hơn 3 tuổi nhưng
rất nhỏ con,chỉ như e bé 1 tuổi,có điều nó đã biết đi. Nhưng nó vẫn chưa biết
nói.


Thời gian thấm thoát thoi đưa,con ông giờ đã lên 5 tuổi. Nhưng đữa trẻ vẫn chưa nói được
1 tiếng nào và hình dạng thì nhỏ xíu như đứa bé tròn 1 tuổi. Điều đó làm ông
buồn hơn,ông đã sa sút tinh thần suốt 5 năm qua,từ khi vợ ông mất và dường như
đến bây giờ, là giới hạn của sức chịu đựng của ông. Một lần,khi đi đốn củi,đèo
đứa con trên vai,ông vừa đi,vừa khóc thét lên,ông chặt,chặt thật manh,những gốc
cây như là những tủi nhục,những nỗi căm phẫn của ông trong bao năm qua. Ông
hận,hận ông trời,hận mọi thứ,hận mình tại sao lại phải chịu nhiều đau đớn như
thế.


Tuy nhiên,ông vẫn cố gắng chịu đựng,ông dồn hết tình thương,tất cả tình thương của
vợ ông lên đứa con này và hơn hết,đứa con ấy đã từng cứu ông. Ông còn nhớ 1 lần
khi đang đốn củi,ông gặp phải 1 con hổ dữ,ông hoảng loạn,la lên nhưng ko ai
cứu. Ông rất sợ nhưng ông ko khóc. Trong đời ông,ông chỉ khóc 2 lần,đó là khi
vợ ông mất và khi người ta muốn giết con ông. Và giờ tất cả tình thường giành
cho con sẽ biến thành sức mạnh,ông sẽ chiến đấu,ông cố gắng chiến đấu để bảo vệ
con mình. Với mong mỏi nhỏ nhoi là ông sẽ thắng,sẽ bảo vệ được con nhưng rồi
ông không thể,ông đã bại. Ông không thể nào đánh nổi 1 con cọp to như thế. Ông
chỉ còn biết chờ chết và đau xót khi không bảo vệ được con mình. Trong lúc đau
đớn và xúc động tột cùng ấy. Đứa bé 4t đã đứng lên,đã đi nhanh đến trước mặt ông.
Nó cũng ko hề nói gì,ánh mắt thì luôn nhìn vào con hổ đang gầm gừ chuẩn bị ăn
thịt ông bố của mình. Con hổ tiến lại gần,càng lúc càng gần nhưng tiếng gầm của
nó ngày càng nhỏ. Mái tóc của cầu bé long lên những hình dáng sắc bén,nó như
những lưỡi gươm mà qua đó,có thể phản chiếu hình ảnh thật sự của 1 con người.
Và khi nó phản chiếu bóng con hổ,con hổ đột nhiên hoảng sợ và bỏ chạy vào rừng.


Tại sao dòng sông đóng băng?Tại sao con hổ lại bỏ chạy?Đó là những băn khoăn của ông
bao năm nay! Đã từng nhiều lúc ông nghĩ rằng con mình là 1 ác quỷ. Nhưng rồi
ông vẫn luôn yêu nó bời vì hùm dữ thì ko ăn thịt con,dù có là ác quỷ cũng ko
hại bậc sinh thành ra mình.


Quay trở về với cuộc sống hiện tại,như mọi ngày,ông mang củi lên thành thị bán. Ông chợt
hay tin,giặc Olong đã đánh vào biên giới. Quân ta đã thiệt hại khá nhiều. Và
hơn hết,nhiều người cho rằng ko lâu nữa,nơi này sẽ rơi vào tay giặc nên đã bắt
đầu bỏ đi nơi khác,tìm kế sinh nhai. Cuộc sống của ông chưa ổn định bao lâu thì
giờ lại phải chuẩn bị đi nơi khác. Ông chỉ biết lắc đầu và than vãn.


Như ông chưa vôi ra đi vì đối với ông,cũng chẳng có tài sản gì là nhiều.Ông ko sợ bị
mất của như những người giàu có. Đối với ông,tìm 1 chỗ sinh sống là rất khó nên
ông vẫn sống ở đó.”Khi nào giặc đến thì mình lại đi”.Ông luôn nghĩ như vậy.


Và cái ngày ấy cũng đến,giặc đến như nước đổ.Đây là một cuộc xâm lăng chiến lược.Đi
đến đâu là cướp bóc,tàn phá đến đó.Ông cũng như bao người,dẫn con đi chạy giặc.
Chạy suốt cả trăm ngày,và rồi cuối cùng giặc cũng đuổi kịp ông. Chúng giết tất
cả những ai chúng thấy. Ông cố gắng dẫn con chạy,chạy dọc theo dòng sông với hy
vọng tìm được thuyền sang sông. Và rồi ông chợt nhận ra,đó là con sông ngày nào
ông cùng đứa con đi trên băng để vượt sông. Đối diện con sông là ngôi làng thân
thương nơi đã từng sinh ra vợ ông và cô ấy đã mất đi ở đó. Bao nhiêu kỷ niệm
tràn về. Nhưng giờ đây,ở dòng sông này chỉ toàn là thuyền địch và ông đang đối
diện bao nhiêu quân giặc.Chúng ko tha ông dù ông chỉ là 1 người dân và có con
nhỏ. Ông ko ngờ chúng tàn ác đến thế. Ông nghĩ lần này mình thật sự phải chết.
Sẽ ko ai có thể cứu ông. Ông sẽ chết trước khí quân cứu viện của trình đình
đến,làng của vợ ông cũng chưa chắc giữ được vì quân triều đình đã thua liên
miên từ đầu trận đến giờ. Quân chủ lực của địch thì đóng hàng trăm tàu tại dòng
sông làng ông và chuẩn bị tiến công. Vậy là ông sẽ chết,ông và con ông cũng sẽ
chết ở gần làng vợ ông đã chết. Ông nghĩ thế. Trong biển máu chập chùng ấy,đứa
con của ông,đã quỳ xuống. Lần đầu tiên ông thấy nó quỳ trước mặt ông.Và nó đã
lạy ông,lạy ông đúng 3 lạy. Sau đó nó ôm ông và nhảy xuống dòng sông,trước sự
chứng kiến của hàng vạn quân giặc. Chúng cứ nghĩ 2 cha con đã chết vì nhảy sông
tự vẫn.Nhưng kf diệu thay,giữa dòng sông ngoi lên 1 con cá vàng thật to và ông
bố vẫn ngồi trên đó. Chưa hết bâng khuâng,thẫn thờ,cá vàng đã chở ông bố về đến
làng quê năm xưa,trên đường nó bơi những cái vẩy cả bay ra nhưng những tia
sét,đánh chìm tất cả những con thuyền giặc. Và rồi khi ông bước lên bờ,con cá
vàng nhảy tung tăng dưới làn nước như muốn chào tạm biệt ông.Ông bang hoàng và
ko nói được 1 lời nào.Lúc nào,những người dân còn sót lại trong làng,có cả
trường làng,quyết ở lại chiến đấu với giặc,đã có mặt ở bên ông. Cá vàng nhả 1
viên ngọc và sau đó lặn chìm sâu xuống dòng sông và ko ai thấy nó nổi lên nữa.


Từ chiến công đó,triều đình phong tặng cho làng ông là làng cá vàng và mọi người giờ đây
rất tôn kính ông bởi cuộc đời của ông “Là cuộc đời hy sinh để đánh đổi hạnh
phúc cho đất nước”.
sunrisehoang1
sunrisehoang1
Khởi đầu
Khởi đầu

Tổng số bài gửi : 22
Join date : 03/10/2009
Age : 36
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết