Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:10

Chương 1 : Cô thật đê tiện

Có nằm mơ Tô Tiểu Thất cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày, bản thân bị người đàn ông mình yêu ép lên bàn phẫu thuật, cắt đi tử cung, để ghép cho người phụ nữ khác.

Đêm khuya.

Tô Tiểu Thất bị dồn vào góc tường, kiên cường nhìn người đàn ông đang tiến gần đến gần mình, gương mặt hắn giận dữ khiến cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.

“Cô có thai rồi ư?” Lục Diệc Trác giơ kết quả xét nghiệm trên tay lên, gương mặt sa sầm xuống.

Tô Tiểu Thất không dám gật đầu. Cô biết Lục Diệc Trác rất hận cô, chắc chắn không muốn cô mang thai đứa con của hắn.

Nhưng cô yêu hắn. Nguyện vọng duy nhất trong đời cô là sinh cho Lục Diệc Trác một đứa con thuộc về họ.

Thậm chí, cô còn vọng tưởng rằng chỉ cần có con rồi thì Lục Diệc Trác sẽ yêu cô, dù sao hắn cũng rất thích trẻ nhỏ.

Nhưng hiện giờ…

“Nói cho tôi biết, đứa bé này là của ai?” Lục Diệc Trác áp sát, đôi tay gầy guộc phát ra âm thanh răng rắc khiến người nghe kinh hãi.

Tô Tiểu Thất kinh ngạc tột cùng, cái gì mà con của ai chứ?

Tô Tiểu Thất cô cả đời này chỉ có một người đàn ông là Lục Diệc Trác, đứa bé trong bụng không phải của hắn thì của ai đây?

Nhìn sắc mặt của Lục Diệc Trác như thế, lẽ nào hắn đang nghi ngờ cô có người đàn ông khác ư?

Tô Tiểu Thất nhìn người đàn ông mà cô đã yêu sâu đậm mười năm qua ở trước mắt với vẻ không dám tin, gầm lên: “Lục Diệc Trác, anh có ý gì hả?”

Nghe thấy câu chất vấn của Tô Tiểu Thất, mặt Lực Diệc Trác vẫn tỉnh bơ, đáy mắt dâng lên ý cười lạnh lùng: “Tô Tiểu Thất, cô nghĩ rằng tôi sẽ để người đàn bà tâm địa độc ác như cô mang thai con của tôi sao?”

Ngưng lại một chút, không đợi Tô Tiểu Thất kịp mở miệng, Lục Diệc Trác tiếp tục nói: “Tô Tiểu Thất, không ngờ để giữ tôi lại bên cạnh, cô lại dùng cả cách đê tiện như vậy.”

Tiến gần thêm một bước, Lục Diệc Trác bóp lấy cằm của Tô Tiểu Thất, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình: “Tô Tiểu Thất, đã lên giường với thằng đàn ông khác, lại còn mang trong mình con của hắn. Cô cho rằng chỉ cần có con thì cô sẽ giữ được vị trí Lục phu nhân ư? Cô đúng là đê tiện!”

Cuối cùng thì Tô Tiểu Thất cũng đã hiểu được ý của Lục Diệc Trác.

Đứa con trong bụng cô là của Lục Diệc Trác hắn!

Sao hắn có thể nghi ngờ tình yêu cô dành cho hắn chứ?

Tô Tiểu Thất cố gắng thoát ra, khó khăn lắm mới thoát ra được. Cằm như muốn gãy ra, đau đớn vô cùng nhưng có đau đến mấy cũng không bằng nỗi đau trong trái tim cô!

“Lục Diệc Trác, anh là tên khốn!”

Toàn thân Tô Tiểu Thất run lên: “Lục Diệc Trác, anh là tên khốn không ra gì, đến con của mình cũng không dám nhận ư?”

Điều Tô Tiểu Thất kinh ngạc nhất là lời tiếp theo của Lục Diệc Trác: “Không sai, tôi không ra gì đấy.”

“Tô Tiểu Thất, ba năm trước tôi đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh rồi!”

Ba năm trước…

Ba năm trước họ kết hôn.

Ba năm trước hắn đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh?

Tô Tiểu Thất không thể tin nổi, toàn thân run rẩy, hắn hận cô đến mức này sao? Thà đi làm phẫu thuật cũng không muốn mạo hiểm.

Không!

Không thể nào!

Nếu hắn đã đi làm phẫu thuật triệt sản thì đứa bé trong bụng cô là thế nào đây?

Cô chỉ có một người đàn ông là hắn!

Trên báo cáo xét nghiệm đẫ nói rõ cô mang thai hai tháng rồi.

Trong bụng cô đang mang thai đứa con của họ!

Hắn không thể đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh được!

“Cho nên, Tô Tiểu Thất cô cho rằng, một người đàn ông đã thắt ống dẫn tinh rồi còn có thể gieo giống trong bụng cô chắc?” Nhìn bộ dạng ngỡ ngàng của Tô Tiểu Thất, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt Lục Diệc Trác càng thêm âm u: “Lập tức đến bệnh viện bỏ đứa bé này rồi ký đơn ly hôn đi!”

Đơn ly hôn!

Tất cả những hành động này của hắn đều vì tờ đơn ly hôn thôi ư?

Tô Tiểu Thất cười, cười điên dại: “Lục Diệc Trác, rốt cuộc anh có phải đàn ông không hả? Chỉ vì ly hôn mà dùng đến cả thủ đoạn như vậy sao?”

Lục Diệc Trác không thèm đáp lại câu chất vấn điên rồ của cô, xoay người mở ngăn kéo ra, lấy ra một sấp giấy ra ném đến trước mặt cô.

Tô Tiểu Thất đã nhìn rõ, đây là một tờ giấy xác nhận phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, phía cuối… là chữ ký của Lục Diệc Trác.


Được sửa bởi Ti3uThucodon93 ngày 24/2/2019, 05:48; sửa lần 2.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:20

Chương 2: Cô thực sự chỉ có một người đàn ông là hắn

Bước chân run rẩy, Tô Tiểu Thất ngồi sụp xuống đất, cơ thể ngày càng run mạnh hơn.

Hắn vẫn tàn nhẫn với cô như thế.

Nhưng dù có tàn nhẫn hơn đi nữa thì cũng không nên dùng cái cớ này để lấy đi đứa con của cô chứ!

Cô thực sự chỉ có một người đàn ông là hắn!

Lấy đi con của cô ư?

Không, cô tuyệt đối không cho phép!

Bỏ đứa bé sao?

Tô Tiểu Thất nhìn Lục Diệc Trác với ánh mắt không dám tin.

Ba năm sống chung với nhau, cô biết rõ hắn không hề yêu cô.

Nhưng cô mang thai đứa con của hắn mà, sao hắn có thể tàn nhẫn đến vậy?

Tô Tiểu Thất quát lên: “Lục Diệc Trác, đây là con của anh, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Anh không thể làm vậy được!”

Thấy người đàn ông đó nhìn mình một cách lạnh lùng, Tô Tiểu Thất đã hiểu, dù cô có nói gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không tin!

“Lục Diệc Trác, đời này tôi chỉ ngủ với một người đàn ông duy nhất là Lục Diệc Trác anh, chúng ta có thể đến bệnh viện xét nghiệm ADN, nếu không phải con của anh, tôi sẽ đồng ý bỏ nó!”

Một lát sau, Tô Tiểu Thất bình tĩnh lại, đôi mắt đẫm nước mắt sáng lấp lánh, có chút nhức mắt, giọng điệu chắc nịch khiến Lục Diệc Trác hơi ngẩn người.

Nhưng cứ nghĩ đến những chuyện trước kia cô đã làm thì hắn lại cười lạnh.

Bỏ đi nghiệt chủng này là chuyện không sớm thì muộn, hắn không việc gì phải vội.

Cuối cùng, Lục Diệc Trác đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Thất đi đến bệnh viện kiểm tra, Lục Diệc Trác cũng đi cùng, mọi thứ diễn ra rất nhanh.

Sau đó, khi nhận được kết quả xét nghiệm, cô lập tức ngẩn người.

Kết quả giám định, xác xuất quan hệ cha con của hai người là 0,01%!

Sao lại như vậy chứ?

Tô Tiểu Thất cầm kết quả xét nghiệm chạy đến phòng làm việc của bác sỹ mà chất vấn: “Có phải anh làm giả kết quả không? Kết quả này không phải của tôi, đúng không? Có phải anh đã bị mua chuộc rồi không?”

Lục Diệc Trác lôi Tô Tiểu Thất ra ngoài, đanh mặt lại: “Tô Tiểu Thất, cô còn muốn giả vờ đến khi nào nữa đây?”

Tô Tiểu Thất tuyệt vọng lắc đầu: “Tôi không có, đây là con của anh thật mà!”

Lục Diệc Trác ném tờ kết quả xét nghiệm lên mặt Tô Tiểu Thất, quát lên: “Kết quả giám định ADN còn chưa đủ sao? Lập tức đi phá thai ngay cho tôi.”

Tô Tiểu Thất quát lớn: “Lục Diệc Trác, đây là con của anh, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Anh không thể làm vậy được!”

Lục Diệc Trác cười lạnh: “Tôi không thể làm vậy ư? Người đàn bà đê tiện như cô còn làm ra loại chuyện mất mặt thế này thì sao tôi không thể làm thế chứ?”

Mất mặt?

Tình cảm vợ chồng ba năm nay của họ mất mặt đến vậy sao?

Ba năm nay, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn, mất mặt chỗ nào chứ?

Tuyến phòng ngự cuối cùng trong tim Tô Tiểu Thất đã bị phá tan, triệt để phá tan rồi: “Đúng, tôi là người đàn bà đê tiện, đại thiếu gia nhà họ Tô cao cao tại thượng như anh đây lại quan hệ với một người đàn bà đê tiện như tôi, anh không đê tiện chắc?”

Tô Tiểu Thất chỉ cảm thấy bụng có chút khó chịu, thấy Lục Diệc Trác định đi ra ngoài, cô hét lên: “Lục Diệc Trác, tôi sẽ không ly hôn đâu, anh từ bỏ ý nghĩ đó đi, muốn ly hôn ư? Trừ khi tôi chết.”

Lục Diệc Trác đi ra đến cửa, bước chân bỗng khựng lại, chậm rãi quay người.

Tô Tiểu Thất bò từ dưới đất lên, động tác hơi lúng túng nhưng kiên định nói: “Kiếp này, dù có chết thì tôi cũng sẽ giữ lấy cái danh xưng Lục phu nhân. Tôi tuyệt đối không thể để con mình không có cha.”

Một tiếng xoẹt, sắc mặt Lục Diệc Trác lập tức trở lên khó coi, ánh mắt sắc bén như muốn giết người.

Trái tim Tô Tiểu Thất bỗng đau nhói, ánh mắt của Lục Diệc Trác thật đáng sợ, trong lòng cô có chút sợ hãi.

“Danh xưng Lục phu nhân ư?” Lục Diệc Trác tiến gần đến chỗ cô, “Cô đã quên rằng cô có được vị trí Lục phu nhân này như thế nào rồi ư?”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:20


Chương 3: Sảy thai

Toàn thân Tô Tiểu Thất run lên.

Vị trí Lục phu nhân… là hắn cho cô!

Nhưng như vậy thì sao đã chứ?

Mắt thấy Lục Diệc Trác đang ngày càng tiến đến gần, trong đầu Tô Tiểu Thất chỉ hiện lên một ý nghĩ, chạy!

Nhất định không thể để hắn lấy đi đứa con trong bụng mình!

Nhân lúc Lục Diệc Trác không tập trung, Tô Tiểu Thất cúi người chạy ra phía cửa.

Đương nhiên Lục Diệc Trác không thể ngờ rằng cô sẽ chạy trốn, vội vàng đuổi theo.

Bên ngoài cổng viện là đại lộ.

Tô Tiểu Thất không màng đến điều gì, chỉ biết hắn vẫn đang đuổi theo sau còn cô muốn giữ lại đứa con trong bụng.

Đến khi phát hiện ra bản thân sắp đâm vào thứ gì đó, lúc đó muốn dừng lại thì không kịp nữa rồi.

Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng “a”, cả người lăn xuống dưới cầu thang.

“Yên Nhiên…” Lúc Lục Diệc Trác đuổi đến, thấy Cố Yên Nhiên đang nằm trên mặt đất, trong lòng kinh hãi, vội chạy đến bế người lên.

Tô Tiểu Thất mông lung nhìn hắn, trái tim đau nhói, ý thức dần trở lên mơ hồ…

Lúc tỉnh lại, Tô Tiểu Thất chỉ cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, mất một lúc mới mở mắt ra được.

Xung quanh đều là màu trắng.

Lúc ra khỏi bệnh viện, cô và Cố Yên Nhiên có va vào nhau, người đàn ông cô yêu sâu đậm mười năm qua không thèm nhìn cô lấy một cái đã chạy đến chỗ người phụ nữ khác.

Phải biết rằng, trong bụng cô còn có đứa con của hắn!

Con…

Tô Tiểu Thất đưa tay sờ bụng dưới, lòng đầy kinh hãi, con sao rồi?

Trước khi hôn mê, bụng dưới đau khủng khiếp, con của cô sao rồi?

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Yên Nhiên bước vào, nhìn thấy bộ dạng nhợt nhạt của Tô Tiểu Thất thì cười lạnh: “Tô Tiểu Thất, thật không ngờ cô còn có thể giữ lại được cái mạng đê tiện này!”

Đôi mắt hiểm ác của Cố Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào bụng của Tô Tiểu Thất một hồi lâu: “Tô Tiểu Thất, nghe nói cô mang thai con của anh Trác?”

“Tô Tiểu Thất, cô thật to gan, ăn vụng mà không biết chùi mép, chẳng lẽ cô không biết anh Trác đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh rồi ư? Ra ngoài tìm đàn ông khiến bụng to ra, lại còn dám uy hiếp anh Trác nữa chứ?”

Tô Tiểu Thất gượng dậy, dựa vào thành giường, nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của Cố Yên Nhiên: “Cố Yên Nhiên, cô ngậm máu phun người!”

Cố Yên Nhiên bật cười.

Tiếng cười đầy châm trọc, giống hệt sự châm trọc hiện lên trên mặt cô ta.

“Tôi ngậm máu phun người ư? Lẽ nào cô vẫn chưa nhìn thấy giấy xác nhận phẫu thuật thắt ống dẫn tinh của anh Trác ư? Lẽ nào anh Trác không kêu cô bỏ đứa con đi ư? Lẽ nào cô không biết người mà anh Trác hận nhất đời này là cô sao? Cô cho rằng dùng thủ đoạn sẽ giữ được anh Trác bên mình chắc? Tô Tiểu Thất, cô nằm mơ đi!”

Đối diện với sự châm trọc của Cố Yên Nhiên, sức lực mất đi khi trước dường như đã hồi phục đôi chút. Tô Tiểu Thất không thèm để ý đến cô ta, bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh nhưng bị cô ta giữ lại

“Tô Tiểu Thất, cô cho rằng lần thứ nhất không đụng chết con cô, thì lần thứ hai tôi vẫn không thể hại chết nó được chắc?”

Giọng nói lạnh lùng khiến Tô Tiểu Thất rùng mình.

Trước cổng bệnh viện, Cố Yên Nhiên cố ý đâm vào cô, hơn nữa cô ta còn biết cô mang thai nữa?

“Cố Yên Nhiên, cô đừng có quá đáng!” Tô Tiểu Thất dùng sức gạt Cố Yên Nhiên ra nhưng dù thế nào cũng không đẩy ra được.

“Đương nhiên tôi sẽ không tự mình ra tay đâu, tôi sẽ khiến anh Trác ra tay, tôi sẽ khiến cô tận mắt thấy con của mình bị người đàn ông mình yêu thương lấy đi mất, tôi sẽ khiến cô khắc ghi nỗi đau này, giống như tôi mất đi đứa con của mình hôm nay vậy, không thể chỉ có mình tôi phải gánh chịu nỗi đau này!”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:23

Chương 4 : Đứa con này tôi có thể không cần

Đây là lần đầu Tô Tiểu Thất nhìn thấy Cố Yên Nhiên như vậy, cô có chút hoảng sợ.

Bởi không hiểu nên mới thấy hoảng sợ.

Cô làm mất con của cô ta khi nào chứ?

Cố Yên Nhiên thả lỏng tay, bật cười ghê rợn: “Không sai, tôi và cô đâm vào nhau, con tôi mất rồi nhưng con cô vẫn còn nằm nguyên trong bụng cô. Cho nên, Tô Tiểu Thất, cô phải trả lại cho tôi, không chỉ một đứa con mà còn có một thứ mà cô không thể ngờ tới!”

“Cố Yên Nhiên, cô đừng có quá đáng, cô ra ngoài cho tôi!” Tô Tiểu Thất tức giận quát lên.

Cố Yên Nhiên nhíu mày, thu lại nụ cười, tiến thêm một bước về phía cô.

Thấy Cố Yên Nhiên đang đi về phía mình, Tô Tiểu Thất sợ hãi lùi về sau một bước. Thấy cánh tay cô ta đang đưa về phía mình, theo phản xạ liền gạt ra.

“Rầm” một tiếng, Cố Yên Nhiên liền lăn ra đất.

“Tô Tiểu Thất, cô thật đáng chết!” Một tiếng quát giận dữ vang lên ở phía cửa, Lục Diệc Trác vội bước vào bế Cố Yên Nhiên đang nằm trên đất lên rồi đi ra ngoài.

Máu nhuốm đỏ quần trong của Cố Yên Nhiên.

Máu tươi khiến người ta kinh hãi vô cùng.

Tô Tiểu Thất sợ hãi, vội đi theo ra ngoài.

Cố Yên Nhiên được đưa vào phòng phẫu thuật.

Bên ngoài, Lục Diệc Trác bị sự u ám bủa vây. Lúc nhìn thấy Tô Tiểu Thất đến liền bước lên đẩy người vào góc tường, bóp lấy cổ cô: “Tô Tiểu Thất, cô hại chết Nhiễm Nhiễm vẫn chưa đủ, còn muốn hại chết Yên Nhiên sao?”

Lúc đầu Tô Tiểu Thất còn thấy ân hận một chút nhưng lúc nghe thấy lời chất vấn của Lục Diệc Trác, cô liền bật cười, cười một cách điên dại: “Lục Diệc Trác, tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới tin tôi? Cái chết của Cố Nhiễm Nhiễm không hề liên quan đến tôi! Năm đó tôi không hề hại Cố Nhiễm Nhiễm, hôm nay tôi cũng không hề hại Cố Yên Nhiên. Tất cả đều là hiểu lầm mà thôi!”

“Hiểu lầm? Nếu đó chỉ là hiểu lầm thì tại sao Yên Nhiên lại phải vào phòng cấp cứu hết lần này đến lần khác như vậy chứ? Nếu chỉ là hiểu lầm thì sao Yên Nhiên lại mất đi con của cô ấy? Nếu chỉ là hiểu lầm thì người đáng chết nên là cô!”

Người đàn ông đầy oán hận trước mặt khiến Tô Tiểu Thất cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Không xong rồi, bệnh nhân mất máu quá nhiều, kho máu không còn máu RH âm tính nữa.”

“Mau đến bệnh viện bên cạnh huy động máu.”

“Không kịp nữa rồi…”

Lục Diệc Trác kéo Tô Tiểu Thất lại: “Cô ta nhóm máu RH âm tính, lấy của cô ta đi.”

Tô Tiểu Thất đau đớn tột cùng, nghe xong lời nói này, cả người đều ngẩn ra, nhìn Lục Diệc Trác bằng ánh mắt không thể tin được.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh như băng, không chút thương tiếc.

Tô Tiểu Thất cảm thấy lạnh đến ghê người.

Y tá đứng bên nhìn Tô Tiểu Thất, nhíu mày: “Bệnh nhân này còn đang mang thai, không thể hiến máu.”

Lục Diệc Trác đưa mắt qua: “Đứa con này có thể không cần nhưng nếu Yên Nhiên có vấn đề gì thì tôi sẽ khiến cả bệnh viện này phải đi theo.”

Y tá không dám nhiều lời, đành nhẹ nhàng nói: “Mời đi theo tôi.”

Tô Tiểu Thất cố kháng cự: “Lục Diệc Trác, tôi mang thai con của anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”

Lục Diệc Trác còn chưa kịp nói gì thì y tá bên trong đã chạy ra, lo lắng nói: “Không xong rồi, bệnh nhân vẫn đang chảy rất nhiều máu, không thể giữ lại tử cung nữa rồi.”

“Mau lấy máu của cô ta đi. Dù thế nào đi chăng nữa thì Yên Nhiên không thể xảy ra chuyện, nếu không tôi sẽ khiến cả bệnh viện này của các người phải chết theo.” Lục Diệc Trác đẩy Tô Tiểu Thất ra.

Cuối cùng, Tô Tiểu Thất bị đưa vào phòng phẫu thuật.

“Tô Tiểu Thất, cuối cùng thì anh ấy cũng đã đưa cô vào phòng phẫu thuật rồi.”

Vừa vào phòng phẫu thuật, Tô Tiểu Thất liền nhìn thấy Cố Yên Nhiên vốn đang kề cận cái chết ngồi cười trên giường, đôi mắt hung dữ nhìn cô chằm chằm.

“Không phải cô…” Tô Tiểu Thất không nói lên lời.

Cố Yên Nhiên đứng dậy, phủi áo khoác trên người, híp mắtcười rồi đi về phía Tô Tiểu Thất: “Không phải cái gì chứ? Tôi nên mất nhiều máu thậm chí đến tử cung cũng không giữ được như họ nói phải không?”

Nhìn bộ dạng hoảng sợ của Tô Tiểu Thất, Cố Yên Nhiên cười càng vui hơn: “Tô Tiểu Thất, cô còn nhớ trước đó tôi nói gì với cô không? Tôi muốn con của cô! Đương nhiên những lời tôi nói với cô trước kia đều là giả, những điều anh Trác biết cũng là giả. Tôi không hề sảy thai nhưng có một điều là thật.”

Biểu cảm của Cố Yên Nhiên vô cũng độc ác, Tô Tiểu Thất không kìm được mà run lên, toàn thân lạnh như băng, thậm chí đến cuối cùng không kìm được mà hỏi: “Điều gì?”

Cố Yên Nhiên cười càng thêm ghê rợn: “Bởi vì bị sảy thai nên tử cung của tôi đã bị cắt mất, đó là sự thật.”

Tô Tiểu Thất kinh hãi, Cố Yên Nhiên như vậy còn khiến cô sợ hơn Lục Diệc Trác đang tức giận. Sau khi lùi lại phía sau mấy bước, cô định quay người chạy đi.

Trong phòng phẫu thuật chật hẹp này, chạy vài bước là ra đến cửa.

Nhưng dù cô có cố gắng thể nào thì cũng không thể kéo được cửa ra.

Đúng rồi, có công tắc!

Tô Tiểu Thất tìm công tắc quanh phòng nhưng tìm thế nào cũng không thấy.

Sau lưng truyền lại tiếng của Cố Yên Nhiên: “Muốn ra ngoài ư? Cô từ bỏ đi, Tô Tiểu Thất, tôi chắc chắn sẽ lấy tử cung của cô.”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:25

Chương 5 : Là trái tim của Nhiễm Nhiễm

Cố Yên Nhiên quay đầu nhìn mọi người vẫn còn ngơ ra đó thì tức giận: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lập tức lấy nghiệt chủng trong bụng cô ta ra ngay cho tôi.”

“Cố Yên Nhiên, cô không thể làm vậy với tôi! Đứa con trong bụng tôi là của Lục Diệc Trác, cô có giỏi thì kêu anh ta đến nói chuyện với tôi đi, cô kêu anh ta nói với tôi anh ta không cần đứa con này nữa đi!” Tô Tiểu Thất bị tóm được hét ầm lên, cô cố gắng chống cự nhưng không thể thoát ra được.

Cố Yên Nhiên bật cười, kêu người bịt miệng Tô Tiểu Thất lại sau đó quay sang dặn dò y tá bên cạnh vài câu, y tá vội vàng đi ra ngoài.

Sau đó, cô ta kêu người áp giải Tô Tiểu Thất đến bên cửa.

Cửa không đóng chặt nên họ vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài.

“Lục tiên sinh, tình hình của Cố tiểu thư đã có biến chuyển tốt nhưng Tô tiểu thư đang mang thai, nếu mất nhiều máu thì đứa trẻ sẽ không giữ lại được, đến lúc đó sẽ không thể giữ lại mạng của hai người được!”

“Không cần giữ đứa bé! Nhất định phải cứu sống người cho tôi!”

Lời Lục Diệc Trác vừa dứt, Cố Yên Nhiên liền kêu người đưa Tô Tiểu Thất vào trong.

Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật lại bị đóng lại một lần nữa.

Tô Tiểu Thất tuyệt vọng nhìn trần nhà trắng xóa, bên tai vẫn vang vọng những lời Lục Diệc Trác vừa nói, không cần giữ đứa bé!

Đúng rồi, Lục Diệc Trác vẫn cho rằng đứa con này không phải con hắn, sao cô lại nghĩ rằng hắn sẽ cần đứa bé này chứ?

Thậm chí, hắn còn hận không thể khiến cô chết nữa cơ mà?

“Tô Tiểu Thất, cô yên tâm đi, bác sỹ nói rồi, cơ thể tôi không tốt lắm, cần phải bồi bổ cơ thể một thời gian mới có thể cấy tử cung. Hôm nay tôi chỉ lấy đi nghiệt chủng trong người cô thôi, đợi tử cung của cô ổn hơn mới làm phẫu thuật cấy ghép.”

Cố Yên Nhiên ngồi bên bàn phẫu thuật, nhìn Tô Tiểu Thất đang giạng chân ra, bèn bật cười rồi nói tiếp: “Tô Tiểu Thất, muốn trách thì trách người đàn ông cô yêu là Lục Diệc Trác, muốn trách thì trách cô đã giành đồ với tôi, chỉ cần là thứ Cố Yên Nhiên tôi muốn thì tôi nhất định sẽ giành bằng được. Trước đây tôi yêu Lục Diệc Trác nhưng anh ta lại không để mắt đến tôi, đến nay tôi không muốn yêu anh ta nữa, tôi cũng sẽ không để cô có được anh ta.”

“Đương nhiên, cô có thể nói những lời tôi nói hôm nay với Lục Diệc Trác, để xem rốt cuộc Lục Diệc Trác tin lời cô hay tin lời của tôi!”

Ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, đáng lẽ chỉ cần phá thai là được nhưng Cố Yên Nhiên muốn Tô Tiểu Thất chịu đau đớn nên một mực đòi làm phẫu thuật nạo vét tử cung, thậm chí cô ta không cho phép tiêm thuốc gây tê. Cuối cùng Tô Tiểu Thất bị hôn mê bất tỉnh.

Lúc Tô Tiểu Thất tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Đứa bé, cuối cùng cũng không còn nữa.

Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ bụng dưới, nơi đây từng mang một sinh mệnh nhỏ nhoi chưa kịp nhìn thấy thế giời này đã phải biến mất.

“Tình rồi à?”

Bên tai truyền đến một giọng lạnh lùng của đàn ông, theo bản năng Tô Tiểu Thất quay sang nhìn.

Trên mặt người đàn ông tuấn tú, luôn ăn mặc chỉnh tề kia đã mọc lổm nhổm râu ria.

Nếu là trước kia thì có lẽ Tô Tiểu Thất còn ảo tưởng cho rằng hắn vì chăm sóc cô mới thành ra bộ dạng như vậy.

Nhưng đến nay, cô đã không còn lý do để lừa dối chính mình nữa rồi.

“Tỉnh rồi thì mau đi xin lỗi Yên Nhiên đi.”

Tô Tiểu Thất kinh ngạc.

Cô bị ép phá thai, vừa tỉnh lại liền bị người đàn ông mình yêu bắt đi xin lỗi kẻ thù giết con?

Cố ngồi gượng dậy, Tô Tiểu Thất căm phẫn nhìn Lục Diệc Trác: “Lục Diệc Trác, cô ta là kẻ thù giết con của tôi, anh còn muốn tôi đi xin lỗi cô ta? Đầu của anh bị chó gặm rồi à?”

Đáy mắt Lục Diệc Trác hiện lên một tia không vui, thấy bộ dạng nhợt nhạt của cô, vội vàng rời mắt đi: “Cô làm sai thì phải xin lỗi! Con mất rồi cũng là chuyện tốt đối với cô.”

“Chuyện tốt ư? Ha ha ha, đó là cốt nhục của tôi, các người lấy đi cốt nhục của tôi, lại còn nói với tôi đó là chuyện tốt ư? Lục Diệc Trác, sao anh lại tàn nhẫn đến vậy?”

“Lẽ nào cô không biết rằng cơ thể cô không thể mang thai sao? Cô đừng quên, trong lồng ngực của cô còn có trái tim của Nhiễm Nhiễm!”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:27

Chương 6 : Ra ngoài vụng trộm

Lồng ngực cô chứa trái tim của Nhiễm Nhiễm.

Đúng vậy!

Tô Tiểu Thất bị bệnh tim, năm đó nhờ có trái tim của Cố Nhiễm Nhiễm nên mới có thể sống tới giờ này!

Cũng chính vì cô trộm trái tim của Cố Nhiễm Nhiễm nên Lục Diệc Trác mới cho cô cái vị trí Cố phu nhân này!

Bao năm qua, tất cả những quan tâm mà Lục Diệc Trác dành cho cô chẳng qua chỉ bởi vì lồng ngực cô có trái tim của Cố Nhiễm Nhiễm, có trái tim của người con gái mà hắn yêu thôi.

Đối với Lục Diệc Trác mà nói thì cô chỉ là một tên trộm thôi ư?

Ha ha.

Tên trộm ư?

Tình cảm của mười năm chỉ đổi lại một danh xưng thôi sao?

Tô Tiểu Thất có đáng không?

Tô Tiểu Thất ôm ngực, bờ môi run run. Từng giọt từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, thấm đẫm chiếc chăn mềm rồi biến mất.

Cô ngẩng đầu, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người đàn ông trước mặt, nghẹn ngào hỏi “Lục Diệc Trác, anh cưới tôi chỉ vì trái tim của Cố Nhiễm Nhiễm thôi sao?”

Lục Diệc Trác không do dự đáp lại: “Đúng!”

Tô Tiểu Thất: “Đứa bé trong bụng tôi là con của anh, anh không tin sao?”

Lục Diệc Trác: “Không tin!”

Tô Tiểu Thất: “Đứa bé mất rồi nên anh rất vui đúng không?”

Lục Diệc Trác không gật đầu, cũng không lắc đầu càng không đáp lời cô, hắn chỉ nhìn Tô Tiểu Thất bằng gương mặt rất vô cảm.

Còn Tô Tiểu Thất thì dùng gương mặt đầy đau thương nhìn hắn. Một hồi lâu sau, cô bật cười, cười trong nước mắt, nụ cười khiến người ta đau lòng.

Lục Diệc Trác vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh như băng, không hề tỏ ra thương tiếc mà tiếp tục ra lệnh: “Đi xin lỗi Yên Nhiên, đồng thời đi đặt vòng ngay cho tôi!”

Đặt vòng?

Tim của Tô Tiểu Thất giống như bị thứ gì đó đâm vào vậy, vô cùng đau đớn.

Hắn đi làm phẫu thuật thắt ông dẫn tinh chính là không muốn cô mang thai con của hắn.

Bây giờ hắn còn muốn cô đi đặt vòng?

Hắn tin rằng đứa con cô mang thai không phải là con của hắn, là sợ cô sau này sẽ đi ra ngoài vụng trộm sao?

Lục Diệc Trác, sao anh lại có thể vô liêm sỉ như vậy chứ?

“Lục Diệc Trác, tôi đúng là mù rồi mới yêu một người đàn ông tàn nhẫn như anh! Năm đó, tôi không hề hại chết Cố Nhiễm Nhiễm, cô ấy cho tôi trái tim, cứu tôi một mạng, tôi vô cùng cảm kích. Nhưng cái chết của cô ấy không hề liên quan tới tôi!

Tôi cũng không hại Cố Yên Nhiên, sự sống chết của đứa bé trong bụng cô ta không hề liên quan tới tôi. Nhưng đứa bé trong bụng tôi đúng là bị mất đi vì cô ta!

Cuối cùng, tôi nhấn mạnh thêm lần nữa, Tô Tiểu Thất tôi cả đời này chỉ có một người đàn ông là anh, đứa bé trong bụng tôi cũng là của anh! Là chính anh tự tay giết con mình!

Lục Diệc Trác, tôi thừa nhận rằng tôi không có tự trọng, đến tận bây giờ người tôi yêu vẫn luôn là anh. Anh bảo tôi làm gì cũng được, nhưng anh bảo tôi đi xin lỗi kẻ thù của mình thì tôi không làm được!”

Lục Diệc Trác chưa từng thấy Tô Tiểu Thất như vậy.

Bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng chống lại hắn.

Nhưng hôm nay lại học được cách phản kháng rồi!

Yên lặng một hồi, Lục Diệc Trác bỗng quay người đi về phía cửa.

Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói yếu ớt của Tô Tiểu Thất: “Lục Diệc Trác, chúng ta ly hôn đi.”

Lục Diệc Trác đột nhiên đứng lại, hắn quay đầu nhìn lại người con gái đã khôi phục được bình tình kia rồi nở nụ cười, một nụ cười vô cùng lạnh nhạt: “Ly hôn? Tô Tiểu Thất, nếu tôi không bảo ngừng thì quan hệ của chúng ta mãi mãi không thể ngừng.”

Tô Tiểu Thất yên lặng nhìn hắn: “Cho rằng tôi là hung thủ giết Cố Nhiễm Nhiễm nên anh rất hận tôi phải không? Nếu đã hận như vậy thì nhắm mắt làm ngơ rồi để tôi đi có được không? Từ này về sau, tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Từ nay về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ, không ai nợ ai nữa!”

Lục Diệc Trác vẫn chưa cất lời thì tiếng hét thất thanh của Cố Yên Nhiên đã truyền đến: “Không ai nợ ai sao? Cô lấy trái tim của chị tôi, cô cho rằng ly hôn là xong sao? Nếu có bản lĩnh thì cô trả tử cung cho tôi đây, cô hại tôi mất đi tử cung!”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:28

Chương 7 : Khiếp sợ

Lẽ nào cô ta không sợ Lục Diệc Trác nghi ngờ sao?

Tô Tiểu Thất khiếp sợ rồi!

“Yên Nhiên, đừng kích động như vậy!” Lục Diệc Trác kéo lấy Cố Yên Nhiên đang mất kiểm soát.

Nhưng Cố Yên Nhiên vẫn không ngừng khóc: “Anh Trác, em đau quá!”

Cố Yên Nhiên níu thật chặt ông tay áo Lục Diệc Trác, vừa khóc vừa nói: “Anh Trác, ba năm trước người phụ nữ ác độc này đã bày kế hại chết chị em rồi lấy đi trái tim của chị ấy. Bây giờ, cô ta lại chết đứa con của em, hại em mất đi tử cung. Anh Trác, em biết em không nên lấy tử cung của cô ta nhưng chuẩn đoán của bệnh đã nói rõ, chỉ có tử cung của cô ta mới phù hợp với em, cô ta nợ chúng mình nhiều như vậy thì cũng nên trả rồi phải không?”

Nhứng lời này của Cố Yên Nhiên chính là muốn đầy cô vào địa ngục!

Dù có đáng sợ hơn nữa thì Tô Tiểu Thất vẫn không quên biện minh cho chính mình.

Cô cố gắng gượng dậy, xuống giường rồi đi chầm chậm về phía hai người kia, khi còn cách họ hơn hai bước chân thì cô chợt dừng bước.

Sau phẫu thuật bị mất máu quá nhiều, cũng rất đau đớn nên sắc mặt cô tái nhợt một cách đáng sợ.

Thấy bộ dạng này của cô, Lục Diệc Trác cau mày: “Cô xuống giường làm gì? Lên giường nằm đi!”

Tô Tiểu Thất cười, không trả lời mà cứ nhìn chằm chằm Lục Diệc Trác rồi hỏi: “Lục Diệc Trác, tôi không hại chết con cô ta. Lúc trong phòng phẫu thuật cô ta đã cũng tự thừa nhận, đứa bé sớm đã mất rồi, tử cung ta cũng sớm bị cắt rồi. Bởi vì muốn lấy được tử cung của tôi nên cô ta mới đổ oan cho tôi. Cô ta không hề bị mất máu quá nhiều, làm như vậy chỉ để lừa tôi vào phòng phẫu thuật rồi lấy đi đứa bé.”

“Tô Tiểu Thất, rốt cuộc cô có ý gì? Cô hại chết con tôi, bản thân không giữ được đứa con hoang đã vụng trộm mà có lại còn đổ oan cho tôi. Trên đời này còn có người phụ nữ nào độc ác hơn cô không? Năm đó lấy trộm trái tim của chị tôi vẫn chưa đủ sao? Cô còn muốn hại Cố gia tuyệt hậu sao?”

Cố Yên Nhiên điên cuồng hét lớn, hai chữ sót lại cuối cùng khiến Lục Diệc Trác nhíu mày.

Thấy Cố Yên Nhiên mất bình tĩnh như vậy, lại thấy Tô Tiểu Thất chuẩn bị nói gì đó thì Lục Diệc Trác liền lạnh giọng chặn lời cô: “Tô Tiểu Thất, cô câm miệng cho tôi!”

Sự bảo vệ của Lục Diệc Trác dành cho Cố Yên Nhiên khiến tim cô nguội lạnh!

“Lục Diệc Trác, mỗi một câu nói khi nãy của tôi đều là thật, Lục đại tổng tài anh có bản lĩnh lớn như vậy, sao không tự mình kiểm tra đi? Con cô ta rốt cuộc đã bị mất từ khi nào? Tử cung cô ta bị mất khi nào? Đi kiểm tra một chút là biết mà, tại sao lại đổ lên người tôi? Tại sao lại muốn cướp tử cung của tôi? Lục Diệc Trác, cô ta biết đau thì tôi cũng biết đau!”

“Đó là tim Nhiên Nhiên đang đau, đau vì hành động vô liêm sỉ này của cô!” Lục Diệc Trác buông một câu nói rồi ôm lấy Cố Yên Nhiên đang mất bình tĩnh quay lưng đi.

Gần ra tới cửa, Tô Tiểu Thất nhìn thấy ánh mắt đầy khiêu khích của Cố Yên Nhiên.

Tô Tiểu Thất lảo đảo mấy cái rồi ngã nhào xuống đất.

Đó là tim của Cố Nhiễm Nhiễm đang đau ư?

Là cô vô liêm sỉ sao?

Người vô liêm sỉ nhất không phải là Cố Yên Nhiên sao?

Lẽ nào Lục Diệc Trác không hề nhìn thấu những hành động cố ý của Cố Yên Nhiên sao?

Có lẽ hắn bị hận thù làm mờ mắt rồi!

Lục Diệc Trác bị mù rồi. Lẽ nào hắn thật sự không nhận ra thủ đoạn của Cố Yên Nhiên sao?

Cơ thể Tô Tiểu Thất lạnh ngắt, lẽ nào Lục Diệc Trác muốn lấy tử cung của cô cho Cố Yên Nhiên thật ư?

Lục Diệc Trác, anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao?

Lục Diệc Trác có nhẫn tâm như vậy hay không? Khi nhìn thấy tờ giấy đồng ý phẫu thuật cấy ghép tử cung kia thì cô cũng đã triệt để hiểu rồi.

Người tàn nhẫn nhất trên thế giới này cũng không bằng Lục Diệc Trác!

Cô nằm mơ cũng không ngờ được, đến cuối cùng hắn lại muốn đưa cô lên bàn phẫu thuật, muốn lấy đi tử cung của cô để ghép lên người phụ nữ khác!

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:30

Chương 8 : Tô Tiểu Thất chạy trốn


Nhân lúc Lục Diệc Trác không ở đó, không thể giám sát được thì Tô Tiểu Thất liền chạy trốn.

Cô muốn xuất ngoại, muốn chạy càng xa càng tốt, nhưng trên người không có bất cứ giấy tờ gì nên cô chẳng thể đi đâu cả.

Được rồi, cứ đến ngoại ô đi rồi tiếp tục nghĩ cách chạy trốn.

Lúc cuống quýt băng qua đường, Tô Tiểu Thất chỉ cảm thấy đầu mình giống như một mớ hỗn loạn, cô muốn tránh chiếc xe đang lao đến như bay nhưng bất chợt chiếc xe đó từ từ dừng lại.

“Kít...” Tiếng thắng xe rất dài vang lên.

Phù một tiếng, Tô Tiểu Thất ngã xuống đất.

“Tiểu Thất...” Chiếc xe khựng lại, một bóng hình cao lớn xuống xe rồi đi về phía cô.

Trước khi hoàn toàn hôn mê, Tô Tiểu Thất nhìn thấy khuôn mặt rất quen thuộc, cô cười: “La Kiều, cứu em.”

Buổi trưa ngày hôm sau Tô Tiểu Thất mới tỉnh lại.

La Kiều bưng một bát cháo nóng hổi đến, đút cho cô từng miếng một, đợi khi cô đã ăn được kha khá rồi thì hắn mới đặt bát xuống. Hắn nhìn người con gái vẫn luôn im lặng kia rồi hỏi: “Mới không gặp một tháng mà sao em đã gầy như vậy rồi?”

Tô Tiểu Thất ngồi ôm đầu gối, nghe thấy câu hỏi của La Kiều thì vô cùng kinh ngạc. Cô đưa tay sờ lên gò má của mình, nhớ lại đứa con đã mất thì lại xoa bụng theo phản xạ.

Sự kinh ngạc chợt hiện lên trong mắt của La Kiều, cô mang thai rồi?

Nhưng Lục Diệc Trác đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh rồi thì sao cô có thể mang thai chứ?

“Chắc là bời vì...bởi vì em không thể làm một người mẹ tốt nên ông trời mới trừng phạt em.” Đôi mắt Tô Tiểu Thất trống rỗng, lẩm bẩm nói.

“Tiểu Thất...” La Kiều gọi tên cô nhưng cô cứ lắc đầu, gương mặt đau buồn và không chịu nói gì cả.

La Kiều đột nhiên đứng dậy, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì sau lưng truyền đến tiếng van xin của Tô Tiểu Thất: “La Kiều, đừng đi tìm Lục Diệc Trác, đừng nói cho anh ta biết em ở đây.

Chỉ cần anh ta không biết em ở đâu thì em còn có thể giữ được tử cung của mình.

Chỉ cần anh ta không biết em ở đâu thì em vẫn còn có thể giữ được trái tim nhỏ bé luôn yêu anh ta của em.

Chỉ cần hắn không biết em ở nơi nào thì cũng sẽ không hủy hoại tia hy vọng yêu hắn cuối cùng của em.

Vì vậy, đừng nói cho anh ta biết em ở đâu!”

Đối mặt với lời khần cầu của Tô Tiểu Thất, cô lại là người con gái hắn đã yêu sâu đậm tròn mười năm thì La Kiều sao có thể từ chối chứ?

Điều buồn cười nhất trên đời này chính là La Kiều yêu Tô Tiểu Thất nhưng Tô Tiểu Thất lại yêu Lục Diệc Trác sâu đậm.

Năm đó, khi Tô Tiểu Thất biết rõ Lục Diệc Trác hận cô nhưng cô vẫn lựa chọn gả cho hắn thì La Kiều liền hiểu được rằng, tình yêu không thể miễn cưỡng. Vì vậy hắn chỉ đành để bản thân mình trở thành người bạn tốt của cô và đứng bên cô thôi.

Không thể tranh giành với anh em được, vì vậy hắn nguyện đứng cạnh anh em để chăm sóc cho cô.

La Kiều để Tô Tiểu Thất ở trong biệt thự ngoài ngoại ô của mình, hắn chăm sóc cô tròn một tuần thì cơ thể cô mới dần tốt lên.

La kiều cũng không tiếp tục ép cô nói thật nữa. Hắn chỉ trò chuyện cùng cô, kể cho cô nghe chuyện cười để chọc cô vui và không hề nhắc đến ba chữ Lục Diệc Trác.

Ngày nào Tô Tiểu Thất cũng chỉ ngồi ngơ ngẩn, chơi đùa với con mèo Garfield một cách thật lòng. Nhiều lúc, cô cứ nhìn xa xăm, đầu óc bay lơ lửng, cho đến tận khi La Kiều gọi thì cô mới hoàn hồn trở lại.

Cuối cùng La Kiều không nhịn được liền mở miệng: “Em và Lục Diệc Trác xảy ra chuyện gì rồi?”

Sắc mặt Tô Tiểu Thất chợt trở nên tái nhợt, cô nhìn La Kiều với ánh mắt không đành lòng.

Buồn bực một chút, La Kiều không chịu được nên chỉ đành khuyên: “Thôi vậy, em không muốn nói thì đừng nói.”

Yên lặng mất một hồi lâu, Tô Tiểu Thất mới mở miệng nói: “Cố Yên Nhiên về rồi.”

Em gái của Cố Nhiễm Nhiễm, Cố Yên Nhiên đã trở về rồi?

Điều này thì có liên quan gì tới chuyện của bọn họ chứ?

Tô Tiểu Thất nhìn La Kiều cười khổ nói: “La Kiều, có phải em là một người phụ nữ độc ác không?”

La Kiều chợt nhíu mày lại, gạt bỏ nói: “Ai nói vậy? Em là người phụ nữ lương thiện nhất trên đời này! Em xem đến một con mèo Garfield bị bệnh sắp chết mà em còn nhất quyết cứu sống thì sao có thể là một người phụ nữ độc ác được chứ? Không được nghĩ ngợi lung tung, cái chết của Cố Nhiễm Nhiễm không liên quan gì tới em, em không cần gánh cái trách nhiệm này.”

Nghe vậy, nước mắt cô rơi xuống lã chã.

Lục Diệc Trác anh nghe đi, nghe cho rõ đi! Mọi người đều nói cái chết của Cố Nhiễm Nhiễm không liên quan gì tới tôi cả, nhưng còn anh thì sao? Tại sao anh lại không chịu tin tôi chứ?

“Thế nhưng anh ta không tin em, cho dù em nói gì thì anh ta cũng không chịu tin. Em biết, lúc đầu em không nên nhận quả tim này, nhưng tình hình khi đó bản thân em không hề hay biết gì, em không hề biết quả tim này là của Nhiễm Nhiễm. Tại sao anh ta lại không chịu tin em?”

“La kiều anh biết không? Em mang thai con của anh ta, thế nhưng anh ta lại nói với em rằng, anh ta đã làm phẫu thuật thắt ông dẫn tinh rồi. Anh ta cho rằng đứa bé này không phải của anh ta nên nhẫn tâm bắt em bỏ đi.”

“Đó rõ ràng là con của chúng em, sao anh ta lại nhẫn tâm như vậy chứ? Thậm chí, Lục Diệc Trác còn muốn lấy tử cung của em, anh ta muốn em tặng tử cung của mình cho Cố Yên Nhiên, nói rằng đây là cơ hội chuộc lỗi của em.”

“La Kiều, anh cho em biết, sao anh ta lại có thể tàn nhẫn như vậy?”

Tô Tiểu Thất khóc lóc kể lể khiến La Kiều ngẩn người.

Hắn biết Lục Diệc Trác hận Tô Tiểu Thất, biết Lục Diệc Trác vẫn luôn lạnh nhạt với cô nhưng không ngờ rằng Lục Diệc Trác lại nhẫn tâm như vậy.

Ép Tô Tiểu Thất sẩy thai?

Bây giờ còn muốn cướp tử cung của cô cho Cố Yên Nhiên?

“Tên khốn Lục Diệc Trác, tôi đi tìm cậu ta tính sổ!” La Kiều tức giận đứng dậy, đi về phía cửa.

Tô Tiểu Thất vội gọi hắn lại: “La Kiều, anh đừng đi!”

“Hắn làm ra chuyện độc ác hơn cả cầm thú như vậy, hắn còn biết suy nghĩ không vậy?”

Tô Tiểu Thất khịt khịt mũi để bản thân mình bình tĩnh lại, cô đi đến bên La Kiều nói: “La Kiều, hai người là anh em, đừng vì em mà xung đột. Anh phải biết rằng, chỉ cần chuyện mà Lục Diệc Trác đã quyết tâm làm thì chẳng ai thay đổi được. Nhưng em cũng có lựa chọn riêng của mình, em sẽ không để bọn họ toại nguyện đâu.”

“Vì vậy, La Kiều, em có thể cầu xin anh một chuyện không? Đưa em rời khỏi đây đi, em muốn xuất ngoại!”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:31

Chương 9 : Có thể làm được đến mức nào?


Lục Diệc Trác tìm Tô Tiểu Thất tròn một tuần.

Cuối cùng, hắn điện thẳng đến chỗ của La Kiều.

Quán bar Mị Sắc.

Lúc nhìn thấy Lục Diệc Trác thì La Kiều liền tiến đền đấm hắn một đấm.

Lục Diệc Trác bị đánh nên có chút mộng mị, lúc lấy lại được tinh thần hắn cũng đấm trả La Kiều một đấm.

Cứ như vậy, tôi một đấm anh một đá, hai người họ cứ đấm đá lẫn nhau. Cho đến tận khi hai người họ đều bị thương, thở hổn hển thì mới dừng lại.

“Lục Diệc Trác, mẹ kiếp, cậu không phải là người nữa rồi.” La Kiều nhổ ra một ngụm đờm máu rồi mắng.

Lục Diệc Trác cũng đưa tay lau vết máu trên miệng rồi cười lạnh: “La Kiều, giao Tô Tiểu Thất ra đây.”

Đã là anh em hơn hai mươi năm nên hai người họ rất hiểu nhau, La Kiều làm gì? Lục Diệc Trác chỉ cần nhìn là rõ.

La Kiều ngã xuống sô pha, nhìn Lục Diệc Trác bằng ánh mắt lạnh nhạt, hậm hực nói: “Giao cho cậu để cậu đưa cô ấy lên bàn phẫu thuật sao? Lục Diệc Trác, mẹ kiếp, nếu như cậu không yêu cô ấy nữa thì buông tay đi.”

Lục Diệc Trác cũng ngồi xuống một bên, hắn liếc La Kiều một cái: “Lẽ nào cậu còn muốn người phụ nữ của tôi sao?”

La Kiều xoay người, tiến đến trước mặt Lục Diệc Trác rồi nắm lấy cổ áo hắn, chất vấn hỏi: “Rõ ràng cậu không yêu cô ấy, tại sao không chịu buông tha cô ấy? Mấy năm gần đây, cậu đã giày vò cô ấy tới mức nào rồi?”

Lục Diệc Trác túm lấy tay hắn: “Đó là điều mà cô ta đáng phải nhận.”

Gương mặt Lục Diệc Trác tràn đầy sự khinh bỉ khiến La Kiều càng tức giận.

“La Kiều, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu đưa Tô Tiểu Thất về cho tôi nếu không đừng trách tôi xuống tay với tập đoàn La Thị.”

Đây chính là uy hiếp.

Nghe vậy La Kiều liền bật cười.

“Được thôi, tôi cũng muốn xem xem Lục Diệc Trác anh làm được đến mức nào?”

Nói xong, La Kiều liền đi ra ngoài.

“La Kiều, tôi nhắc lại lần cuối cùng, lập tức đưa người về cho tôi. Thời gian phẫu thuật đã được quyết định rồi, không thể kéo dài nữa.”

Lời nói của Lục Diệc Trác khiến La Kiều càng tức giận, hắn quay người lại rồi đấm Lục Diệc Trác thêm một đấm nữa: “Mẹ kiếp, Lục Diệc Trác, anh thử nói lại một lần nữa xem.”

Lục Diệc Trác lau vết máu ở khóe miệng, mặt đầy lạnh lùng.

La Kiều tức điên lên, mắt ửng đỏ: “Năm đó, cậu thừa biết cô ấy không phải là hung thủ vậy sao còn đặt hận thù lên người cô ấy?”

“Bởi vì cô ta nên Nhiễm Nhiễm mới chết.” Lục Diệc Trác tức giận rống lên.

La Kiều không chút do dự mà đáp lại: “Cố Nhiễm Nhiễm là do qua đường không cẩn thật nên gặp tai nạn, không phải Tô Tiểu Thất ép cô ấy. Mẹ kiếp, đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi, cậu không xem báo cáo cuối cùng sao?”

Lục Diệc Trác cười nhạt: “Thấy rồi thì đã sao chứ? Nếu Tô Tiểu Thất không ép Nhiễm Nhiễm bỏ đi thì sao Nhiễm Nhiễm lại để lại phong thư đó? Hơn nữa, tai nạn của Nhiễm Nhiễm là xảy ra trên đường đến sân bay.

Để có được trái tim của Nhiễm Nhiễm, Tô Tiểu Thất rốt cuộc làm ra những gì? Tôi và cậu đều hiểu mà.

La Kiều cậu nên hiểu rằng, bắt đầu từ giây phút Tô Tiểu Thất nhận trái tim của Nhiễm Nhiễm thì những năm tháng còn lại của cô ta đã định sẵn là để bù đắp trách nhiệm rồi. Cậu không có quyền can thiệp.”

“Mẹ kiếp, Lục Diệc Trác cậu nên biết rõ, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là đừng có động đến Tiểu Thất, nếu không tình anh em giữa chúng ta không thể tiếp tục nữa.”

La Kiều rất rõ những thủ đoạn của Lục Diệc Trác, nhưng hắn không sợ.

Hắn nguyện hi sinh tất cả vì Tô Tiểu Thất.

La Kiều gật đầu, rảo bước về phía cửa: “Rất tốt, vậy tôi sẽ chống mắt lên xem, rốt cuộc tôi có quyền can thiệp hay không?”

La Kiều biết cách hành xử của Lục Diệc Trác khi cậu ta giận dữ, nhưng không ngờ rằng hắn lại nhẫn tâm đến như vậy.

Hắn đi ra khỏi Mị Sắc thì liền nhận được điện thoại của công ty nói rằng, giá cổ phiếu đang bắt đầu hạ.

Hắn không quan tâm, vẫn trở về biệt thự ngoài ngoại ô như cũ.

Tô Tiểu Thất đang làm bữa tối, thấy hắn về cô liền cười chào hỏi: “Anh về rồi à?”

Nhìn thấy nụ cười của cô, những u ám trong lòng La Kiều chợt tan biết, hắn vui vẻ trở lại rồi “ừ” một tiếng.

“Anh đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi.” Tô Tiểu Thấy dặn dò hắn một tiếng rồi lại quay người vào phòng bếp, bưng những món ăn đã làm xong lên.

La Kiều đặt điện thoại ở một bên, ngoan ngoãn đi rửa tay.

Lúc đi ra, hắn thấy gương mặt Tô Tiểu Thất có chút kì lạ liền hỏi: “Sao vậy?”

“Điện thoại của anh đã reo khá lâu rồi, anh mau nhận máy đi.” Tô Tiểu Thất thúc dục nói.

La Kiều liếc nhìn điện thoại nhưng hắn không quan tâm mà ồn ào kêu đói, muốn nhanh chóng được ăn cơm.

Hai người họ quen biết nhau đã mười năm rồi, mặc dù Tô Tiểu Thất không hiểu hắn bằng Lục Diệc Trác nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được điểm mấu chốt: “Có phải Lục Diệc Trác đã ra tay rồi không?”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:33

Chương 10 : Đừng có ngậm máu phun người

Tay La Kiều bỗng khựng lại, lập tức bật cười: “Nha đầu ngốc, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau ăn đi.”

Tô Tiểu Thất nhìn chằm chằm La Kiều, muốn biết bằng được đáp án.

La Kiều đành buông bát đũa trong tay xuống, nhìn cô rồi an ủi nói: “Tiểu Thất, tin anh đi, không có chuyện gì đâu.”

Nhưng Tô Tiểu Thất lại lắc đầu: “La Kiều, anh nói cho em nghe đi, có phải Lục Diệc Trác đã ra tay rồi không?”

Không biết nên làm gì khác, La Kiều đành gật đầu.

Bởi vì hắn biết, nha đầu này rất thông minh, nếu hắn một mực phủ nhận thì cô sẽ càng suy nghĩ lung tung hơn.

Tô Tiểu Thất run rẩy chân tay. Cô ngồi sụp xuống ghế, nói không ngừng: “Em biết ngay mà, em biết ngay em không nên đến tìm anh mà. Lục Diệc Trác sẽ không bỏ qua cho nhà họ La đâu, chắc chắn sẽ như vậy.”

Cô là người hiểu rõ thủ đoạn của Lục Diệc Trác.

La Kiều là anh em của hắn, Lục Diệc Trác có thể giúp nhà họ La, nhưng một khi bị hắn coi như kẻ thù thì thủ đoạn của hắn sẽ vô cùng tàn độc.

Cô không thể để Lục Diệc Trác hủy hoại nhà họ La.

Cô không thể khiến mình trở thành nguyên nhân hại La Kiều.

“La Kiều, bây giờ em lập tức rời đi, em không thể ở lại chỗ anh được, em sẽ tự nghĩ cách ra nước ngoài, em không thể liên lụy anh được.” Nói xong, Tô Tiểu Thất vội quay người chạy ra ngoài.

La Kiều ngăn cô lại: “Bây giờ e muốn đi đâu? Trên người em không có chứng minh thư, giấy tờ tùy thân cũng không có, em có thể đi đâu chứ?”

Tô Tiểu Thất đã hơi mất kiểm soát, đẩy tay La Kiều ra, hét lên: “Em không biết em có thể đi đâu nữa, nhưng em biết em không nên liên lụy anh. La Kiều, đây không phải ngày đầu chúng ta quen Lục Diệc Trác, anh còn không biết thủ đoạn của anh ta ư? Em không thể khiến mình trở thành nguyên nhân hại anh, hại nhà họ La. Em đã làm sai quá nhiều chuyện rồi, em không thể sai thêm được nữa. Nếu được, em nguyện sẽ trả lại trái tim này cho Nhiễm Nhiễm!”

La Kiều tiến lên một bước, ôm cô vào lòng.

Đúng lúc này, rầm một tiếng, cánh cửa mở ra, Lục Diệc Trác bước vào.

Tô Tiểu Thất run lẩy bẩy, ánh mắt Lục Diệc Trác lạnh đến ghê người.

La Kiều đứng chắn trước mặt Tô Tiểu Thất, khẽ nheo mắt: “A Trác, có cần phải làm đến mức này không?”

Lục Diệc Trác liếc nhìn La Kiều: “Tôi đến đón vợ tôi về nhà, La Kiều, cậu nên biết rằng tôi có thể kiện cậu bắt cóc vợ tôi đấy.”

Tô Tiểu Thất bước ra từ sau lưng La Kiều, căm hận nhìn Lục Diệc Trác: “Lục Diệc Trác, tất cả không hề liên quan đến La Kiều, là tôi tự đến đây, anh đừng có động đến nhà họ La, đừng động đến La Kiều.”

Thấy cô ra sức bảo vệ La Kiều, một luồng lửa giận bỗng dâng trào trong lồng ngực, Lục Diệc Trác bỗng bật cười.

Tô Tiểu Thất hiểu rõ, lúc này hắn đã thật sự giận rồi.

Lục Diệc Trác lúc đang tức giận không khác ma quỷ là mấy, không ai có thể ngăn lại, cũng không thể phản kháng được.

Hít sâu một hơi, Tô Tiểu Thất mở miệng nói: “Tôi theo anh về, những điều anh muốn tôi sẽ đồng ý. Nhưng anh phải hứa với tôi, không được trút giận lên đầu La Kiều, không được trút giận lên nhà họ La.”

La Kiều vội vàng ngăn lại: “Tiểu Thất, đừng theo cậu ta về.”

Hắn hiểu rõ Lục Diệc Trác muốn gì, lần này Tô Tiểu Thất theo hắn về, e là đến mạng cũng không giữ nổi.

Lục Diệc Trác tiến lên một bước, kéo Tô Tiểu Thất về bên mình rồ ôm vào lòng, ôm thật chặt, mặt lạnh tanh nhìn La Kiều: “Vợ tôi không theo tôi về nhà thì ở lại dan díu với cậu chắc? La Kiều, chú ý thân phận của mình đi.”

Một tiếng bốp vang lên.

Trong nháy mắt, căn phòng bỗng trở lên tĩnh lặng.

Tô Tiểu Thất run rẩy toàn thân, nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Cô tức đến run người.

“Lục Diệc Trác, anh đừng có ngậm máu phun người!”

“Lục Diệc Trác, cậu buông tha cho tiểu Thất đi.” La Kiều tiến lên một bước, nắm lấy tay Tô Tiểu Thất.

Lục Diệc Trác liếc nhìn hắn.

Sau đó, điện thoại của La Kiều bỗng reo lên, là điện thoại bàn nhà họ La gọi đến.

La Kiều không thể không nghe điện thoại!

“Ông nội đang nguy cấp sao? Được, tôi về ngay.”

Cúp điện thoại xong, La Kiều định mở miệng nói thì trong đầu bỗng hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Lục Diệc Trác!”

Lục Diệc Trác lạnh lùng bế Tô Tiểu Thất lên rồi đi ra ngoài.

“La Kiều, nếu cậu muốn cả nhà họ La chết theo thì cậu có thể ra tay.”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:35

Chương 11 : Bỏ ngay ý nghĩ đó của cô đi

Tô Tiểu Thất không ngờ rằng Lục Diệc Trác lại làm ra thủ đoạn bỉ ổi đến vậy, nên biết đó là anh em của hắn! Anh em hơn hai mươi năm, vậy mà hắn lại nhẫn tâm đến vậy, muốn ép người ta nhà tan cửa nát mới chịu sao?

Lục Diệc Trác, rốt cuộc anh có thể độc ác đến mức nào nữa đây?

Lục Diệc Trác không đưa Tô Tiểu Thất về thẳng bệnh viện mà sắp xếp cho cô ở Hồ Viên: “Từ nay về sau, không có lệnh của tôi thì phu nhân không được phép ra ngoài một bước.”

Tô Tiểu Thất vô cùng kinh ngạc, hắn muốn làm gì đây?

“Tô Tiểu Thất, đừng hòng muốn rời đi, đừng quên cô nợ tôi những gì rồi sao?”

Tô Tiểu Thất suy sụp: “Lục Diệc Trác, tôi không nợ anh, tôi cũng không hề nợ Yên Nhiên, anh dựa vào đâu mà giam lỏng tôi? Anh dựa vào đâu mà lấy đi tử cung của tôi?”

Lục Diệc Trác đang định rời đi, nhưng vừa nghe thấy những lời này của cô thì liền quay người, sắc mặt lạnh tanh, không thèm nói lấy một lời.

Tô Tiểu Thất tuyệt vọng: “Lục Diệc Trác, chúng ta ly hôn đi được không? Tôi trả anh cái vị trí này, anh muốn cho ai thì cho, anh muốn yêu ai thì yêu. Tôi không chiếm lấy cái vị trí Lục phu nhân này nữa, tôi không muốn tiếp tục yêu anh nữa. Từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt có được không?”

Không muốn tiếp tục yêu hắn nữa?

Ha ha!

“Không muốn tiếp tục yêu tôi nữa sao? Vậy cô muốn yêu ai?” Lục Diệc Trác tiến gần đến chỗ cô, dồn cô vào góc tường: “Yêu La Kiều sao?”

Tô Tiểu Thất đẩy hắn ra: “Lục Diệc Trác, đừng cho rằng tôi cũng vô liêm sỉ như anh, tôi với La Kiều không hề có gì cả, anh dựa vào đâu mà lăng mạ người khác chứ?”

Lục Diệc Trác không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Tô Tiểu Thất nghĩ, có lẽ cả đời này, cô không bao giờ có thể quên đi ánh mắt này của Lục Diệc Trác.

“Tô Tiểu Thất, nếu không muốn La Kiều gặp chuyện thì bỏ ngay ý nghĩ đó của cô đi cho tôi!”

Sau khi bỏ đi, Lục Diệc Trác không còn quay lại nữa.

Tô Tiểu Thất muốn trốn khỏi biệt thự nhưng cứ bước ra khỏi cửa là bị ngăn lại. Cô cũng không muốn làm khó người bên dưới. Cô hiểu rõ, nếu đã là lệnh của Lục Diệc Trác thì cô muôn rời khỏi đây còn khó hơn lên trời.

Nhưng, muốn cô ngồi đây đợi chết sao?

Không!

Cả một tuần trời, Lục Diệc Trác không hề quay lại, điện thoại cũng luôn tắt máy.

Tô Tiểu Thất cảm thấy bản thân sắp điên lên rồi, vốn định gọi điện hỏi thăm tình hình của La Kiều nhưng khi nhớ đến lời uy hiếp lúc trước của Lục Diệc Trác thì cô lại thôi.

Ngày hôm sau, có một vị khách không mời mà đến biệt thự.

Cố Yên Nhiên nhìn thấy Tô Tiểu Thất liền đánh giá một chút: “Tô Tiểu Thất ơi Tô Tiểu Thất, xem ra anh Trác đưa cô đến đây chăm sóc, cô bình phục khá nhanh nhỉ.”

“Cô đến đây làm gì?” Tô Tiểu Thất cảnh giác nhìn Cố Yên Nhiên.

Cố Yên Nhiên không đáp lại câu hỏi của cô. Cô ta ngồi xuống cạnh đó, trầm ngâm một hồi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiểu Thất, hỏi: “Tô Tiểu Thất, cô ngu thật hay đang giả ngu vậy?”

Dừng lại một chút, cô ta mới tiếp tục nói: “Anh Trác đưa cô đến đây chăm sóc chỉ vì muốn bồi dưỡng cho tử cung của cô thôi. Đợi đến khi cô khỏe rồi, đương nhiên phải đưa cô đến bệnh viện để làm phẫu thuật. Tô Tiểu Thất, có nợ phải trả, đó là lẽ đương nhiên. Cô cướp đi trái tim của chị tôi, nay trả lại bằng tử cung cũng là chuyện nên làm. Thực tế thì cô cũng được lợi đấy chứ? Ít nhất, cô lấy đi trái tim của chị tôi đồng nghĩa với việc chị ấy phải chết, nhưng tôi chỉ lấy đi tử cung của cô mà thôi, đâu có ảnh hưởng đến tính mạng của cô.”

“Đúng rồi, chắc cô cũng biết tại sao anh Trác lại hận cô đến vậy? Bởi vì cô đã hại chết người anh ấy yêu nhất. Thực ra tôi cũng hận Cố Nhiễm Nhiễm, bởi vì sự hiện diện của chị ấy khiến tôi trở lên lu mờ. Tôi và chị ấy cùng yêu anh Trác, nhưng chị ấy lại chiếm được tình yêu của anh Trác, còn tôi thì không có gì cả. Thậm trí, tôi còn bị chị ta lấy danh nghĩa thương tôi để ném tôi sang Mỹ những ba năm liền, tôi hận chị ta, hận chị ta giống như cô vậy.”

Nói đến đây, Cố Yên Nhiên bật cười: “Nhưng Cố Nhiễm Nhiễm vì cô mà chết, cho nên mọi chuyện mới được thuận lợi đến vậy.”

“Không nhiều lời nữa, hôm nay tôi đến đây để đưa cô đến bệnh viện, ngày mai sẽ làm phẫu thuật.”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:37

Chương 12 : Ca phẫu thuật đã bắt đầu rồi

Ngày mai sẽ làm phẫu thuật?

Tô Tiểu Thất vội bật dậy, nhìn chằm chằm Cố Yên Nhiên: “Tôi không hề đồng ý quyên tặng tử cung, Cố Yên Nhiên, cô đừng có quá đáng quá!”

“Ha ha ha ha!” Cố Yên Nhiên cười điên cuồng: “Tôi quá đáng? Tô Tiểu Thất cô đừng quên rằng chuyện ghép tử cung của cô cho tôi đã được anh Trác đồng ý rồi!”

Lục Diệc Trác đồng ý rồi?

Đúng rồi, Lục Diệc Trác đã đồng ý rồi!

Lục Diệc Trác hận không thể giết chết cô, chỉ có một cái tử cung thì nhằm nhò gì chứ?

Nhưng chẳng phải Lục Diệc Trác vẫn chưa tự nói ra sao?

Tô Tiểu Thất nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới mở mắt: “Vậy cô hãy kêu Lục Diệc Trác nói với tôi đi!”

Người đàn ông này lặn mất tăm cả tuần trời, cô muốn tìm hắn nói chuyện cũng không được, nay lại kêu người phụ nữ khác đến đưa cô đi phẫu thuật ư?

Cố Yên Nhiên lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lục Diệc Trác: “Anh Trác, Tô Tiểu Thất muốn nói chuyện với anh.”

Tô Tiểu Thất bất ngờ nhìn chằm chằm cô ta.

Từ khi Lục Diệc Trác rời đi, hôm nào cô cũng gọi điện cho hắn nhưng đều ở trạng thái tắt máy.

Bây giờ, Cố Yên Nhiên vừa gọi thì hắn liền bắt máy, điều này có nghĩa là gì?

Lục Diệc Trác, anh thật sự hận tôi đến vậy sao? Đến điện thoại của tôi cũng không thèm nghe sao?

Cố Yên Nhiên đưa điện thoại cho cô.

Tô Tiểu Thất run rẩy nhận lấy điện thoại, chẫm rãi đưa đến bên tai, bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng của Lục Diệc Trác: “Có chuyện gì?”

Ha ha!

Đúng là hắn luôn lạnh lùng với cô.

“Anh đồng ý làm phẫu thuật thật sao?” Tô Tiểu Thất nhấn mạnh từng chữ một.

Giọng nói bên kia vẫn lạnh đến rợn người: “Tô Tiểu Thất, Yên Nhiên nói thế nào thì chính là như thế đó, chỉ là lấy đi tử cung thôi chứ có phải lấy mạng của cô đâu, cô cút về đây ngay cho tôi.”

Nói xong, bên kia đã gác máy.

Tô Tiểu Thất cảm giác trái tim mình như vừa bị cứa một nhát, như bị gió lạnh ùa vào, đau ghê gớm.

Ánh mắt Cố Yên Nhiên bỗng hiện lên một tia quỷ dị, tiến lên cướp lấy điện thoại: “Nghe thấy chưa? Đi thôi, đi đến bệnh viện ngay bây giờ.”

“Người đâu, đưa cô ta đi cho tôi.” Cố Yên Nhiên quay ra sau quát lớn.

Lập tức có hai vệ sỹ ở bên ngoài bước vào.

Tô Tiểu Thất sợ hãi: “Cố Yên Nhiên, tôi muốn gặp Lục Diệc Trác!”

Cố Yên Nhiên phẩy tay: “Anh Trác không muốn gặp cô.”

Nói rồi, Cố Yên Nhiên định đi ra ngoài thì nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: “Tô Tiểu Thất, một người đàn ông đến nhìn cũng không muốn nhìn cô, cô thật đáng thương hại đó! Trong điện thoại anh Trác cũng đã nói rồi, cô còn có gì không hiểu sao?”

Lời trong điện thoại vữa nãy…

Chỉ là lấy đi tử cung thôi chứ có phải lấy mạng của cô đâu!

Lục Diệc Trác, có lẽ thứ anh muốn không chỉ có tử cung của tôi, mà còn có trái tim của tôi mới phải!

Có lẽ, thứ anh muốn là mạng sống này của tôi thì đúng hơn!

Nếu đã như vậy, nếu tôi trả lại cho anh thì anh sẽ không còn hận tôi như vậy nữa phải không?

Tôi nợ trái tim của Nhiễm Nhiễm, hôm nay tôi sẽ trả lại!

Như vậy thì tôi sẽ chẳng còn nợ ai nữa rồi!

Cuối cùng thì Tô Tiểu Thất vẫn bị Cố Yên Nhiên đưa đi.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, sắc mặt Tô Tiểu Thất vẫn rất bình tĩnh.

Trước khi phẫu thuật, cô gọi điện thoại cho La Kiều. Xác định hắn vẫn đang bình an vô sự, cô mới trút được gánh nặng. Cô dặn hắn phải sống thật tốt, đừng có đối đầu với Lục Diệc Trác rồi cúp máy.

Lúc trở về phòng bệnh, khi đi ngang qua hành lang, cô liền nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Đúng vậy… Yên tâm đi… Ngày mai làm phẫu thuật rồi, dù sao thì anh ta cũng không thể về kịp được, anh ta vẫn đang họp mà. Nếu không phải anh giả giọng thì e là không thể lừa được con đàn bà này rồi… Đúng vậy… Vì tương lai của chúng ta, em nhất định phải lấy được tử cung… Đúng vậy, nhân thể em còn muốn lấy đi cái mạng của cô ta…Em sẽ đưa trái tim của Nhiễm Nhiễm cho anh…”

Tô Tiểu Thất cảm giác toàn thân lạnh ngắt, Cố Yên Nhiên đang nói chuyện với ai vậy? Những lời vừa rồi của cô ta có ý gì chứ?

Hắn vẫn đang họp, ai đang họp chứ? Lục Diệc Trác ư?

Vậy người nói chuyện điện thoại với cô là ai?

Vì tương lai của bọn họ? Tương lai của Cố Yên Nhiên và ai?

Trái tim của Nhiễm Nhiễm, cô không thể đưa cho người khác… Cố Yên Nhiên muốn mạng của cô ư!

Tô Tiểu Thất muốn chạy đi, nhưng đúng lúc này điện thoại reo lên.

Cố Yên Nhiên lập tức đi ra, vừa thấy Tô Tiểu Thất, cô ta liền nhíu mày rồi bật cười: “Cô nghe thấy hết rồi sao?”

Điện thoại trong tay Tô Tiểu Thất vẫn đang reo nhưng cô không bắt máy. Cô nhìn chằm chằm Cố Yên Nhiên: “Cố Yên Nhiên, rốt cuộc cô muốn làm gì đây?”

“Tôi muốn làm gì cô còn không hiểu sao? Tối muốn tử cung của cô, muốn cái mạng của cô! Nếu cô đã nghe thấy rồi, vậy thì làm phẫu thuật luôn đi nhé. Nếu không, anh Trác mà về thì mọi chuyện sẽ khó khăn hơn đó.” Cố Yên Nhiên phất tay, ý bảo vệ sỹ ở đằng xa đi tới.

Bị vệ sỹ giữ lại, Tô Tiểu Thất cố chống cự: “Cố Yên Nhiên, rốt cuộc cô muốn gì đây? Cô thả rôi ra…”

Thấy Tô Tiểu Thất la hét, Cố Yên Nhiên liền bịt miệng cô lại rồi đưa vào phòng bệnh.

*

Khi Lục Diệc Trác đến bệnh viện thì Tô Tiểu Thất đã vào phòng phẫu thuật được hai tiếng.

“Người đâu?” Lục Diệc Trác không hề phát hiện giọng của mình đang run lên.

“Lục tiên sinh, Cố tiểu thư không sao…”

Lục Diệc Trác hơi mất bĩnh tĩnh, quát lên: “Tôi hỏi Tô Tiểu Thất cơ mà.”

“Tô, Tô tiểu thư đã vào trong được hai tiếng rồi, bác sỹ nói...bác sỹ nói tử cung của cô ấy khôi phục rất nhanh, trái tim cũng không hề có tổn hại gì...”

“Dừng ngay phẫu thuật lại cho tôi, mau lên!” Lục Diệc Trác chưa hề khẩn trương đến vậy, hắn tóm lấy cổ áo của người đang đứng canh ngoài cửa, quát ầm lên.

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá hai tay đầy máu chạy từ trong ra. Vừa nhìn thấy Lục Diệc Trác, cô ta liền ngẩn người một lát.

Lục Diệc Trác liền thả người trong tay mình ra, tóm lấy cổ áo của cô y tá kia hỏi: “Người đâu? Tô Tiểu Thất đâu?”

Y tá kia bị dọa sợ đến sắp khóc, nói: “Người, người ở bên trong, nhưng…phẫu thuật đã bắt đầu rồi…”

Lục Diệc Trác thả y tá đó ra, vội bước vào trong.

Y tá đuổi theo: “Tiên sinh, anh không thể vào.”

Lục Diệc Trác coi như không nghe thấy, vẫn bước tiếp.

Trong phòng phẫu thuật, toàn là mùi máu tanh.

Người trên bàn phẫu thuật, khuôn mặt trắng bệch, lồng ngực vẫn đang mở rộng.

Trước bàn phẫu thuật đang để một quả tim còn đang đập và một chiếc tử cung khỏe mạnh.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Ti3uThucodon93 23/2/2019, 16:39

Chương 13 : Cấy ghép gan

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm Empty Re: Tiểu thuyết : Yêu sai thời điểm

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết