Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Trang 3 trong tổng số 3 trang Previous  1, 2, 3

Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/12/2020, 21:10

Chương 51: Hòa thuận

“Cháu cũng không phải nói bừa, có xác nhận của bệnh viện. Bà nội cũng biết điều này”, Mạc Linh nói tiếp.
Nghe Mạc Linh nói vậy, cả bốn người còn lại trầm ngâm. Bọn họ quả thật không hiểu nổi chuyện hào môn thế gia. Nhưng những chuyện này dù sao cũng chẳng liên quan đến bọn họ. Bọn họ cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.
Mạc Linh mặc dù nói vậy nhưng cô cũng chẳng được mấy phần. Dù sao, những điều cần nói cô cũng đã nói còn tin hay không là tùy bọn họ mà thôi.
“Cháu nghĩ đó là tất cả rồi. Cháu không có gì giấu diếm cả”, Mạc Linh bình tĩnh nói. Cô còn một điều không nói đó là việc bản thân sống lại. Nhưng chuyện này cô nghĩ sẽ không nói với ai cả. Đó sẽ là bí mật mà chỉ riêng mình cô biết thôi.
“Cậu mợ sẽ tạm thời mượn của cháu. Chúng ta sẽ viết giấy nợ đàng hoàng. Mỗi tháng, cậu mợ sẽ trả cháu bằng với tiền lãi ngân hàng”, bà Loan nói rồi sai Khánh Vy đi lấy giấy bút.
Sở dĩ nhà bà không vay được ngân hàng nữa mà phải đi vay nặng lãi ở ngoài vì sổ trong nhà cũng cắm rồi. Cả nhà, ngôi nhà này là tài sản lớn nhất. Những chỗ vay được cả hai ông bà cũng đi vay rồi. Vì vậy bây giờ mới bần cùng như thế này.
Mạc Linh định nói từ chối nhưng sợ bọn họ không chịu nên đành im lặng. Bọn họ trả tiền lãi, cô sẽ tìm cách để trả lại vậy. Dù sao, cô ở nhà này cũng là ăn chùa uống chùa, cũng không thể như thế mãi được. Chuyện này chắc chắn cô sẽ nhắc đến nhưng không phải bây giờ.
Bà Loan như hiểu ý của Mạc Linh nói thêm: “Tiền ở cậu mợ sẽ không lấy của cháu. Còn tiền ăn mợ sẽ trừ 2 triệu trong tiền lãi rồi đưa lại cho cháu.”
Mạc Linh thấy mợ mình chặn mọi đường của mình đành phải vâng dạ chấp nhận. Thôi sau này cô cho tiền hai đứa cũng được.
Buổi sáng hôm ấy, thỏa thuận được viết xong. Cửa hàng bánh được mở muộn hơn mọi ngày. Nhưng bốn người trong nhà đều cảm thấy hôm nay thật đẹp.
“Chị đừng tưởng cho nhà tôi vay có chút tiền là tôi sẽ kính trọng chị nhá. Nằm mơ!” Cái Dương vẫn giữ thái độ thù địch với cô nói.
Mạc Linh cười không nói gì. Cô bị mọi người xung quanh ghét ít lắm sao. Những câu chuyện trên mạng kia đến bây giờ vẫn được nhắc đến. Mạc Linh thậm chí có thời gian như chuột chạy qua đường. Ai cũng quay ra đạp một cái dù quen hay không quen.
Khánh Vy thấy em gái mình như vậy nhẹ nhàng nhắc nhở. Nhưng đương nhiên Thùy Dương chẳng thèm để bụng. Hôm nay, Mạc Linh vẫn tiếp tục dọn dẹp nhà kho. Nhà kho dù không lớn nhưng có nhiều đồ nên phải mất tận hai hôm Mạc Linh mới dọn dẹp xong.
“Chị nghỉ tay đi”, Khánh Vy mang nước đến bảo cô nghỉ một lát.
Mạc Linh xua tay, dọn nốt đống đồ bên trong mới đi ra. Cô tháo khẩu trang xuống, nhìn bầu trời trong veo trên cao. May mắn bây giờ là mùa thu, trời không quá nóng nực. Không thì cô chui vào nhà kho chắc chắn sẽ nóng chết. Chẳng bao lâu nữa là đến mùa đông rồi. Mùa đông là sinh nhật của cô nhưng chắc cũng chẳng ai nhớ.
“Những chuyện chị kể kia là sự thật sao?” Khánh Vy tò mò hỏi.
Bình thường, nhỏ không chú ý đến tin tức trên mạng lắm. Mấy thứ scandal cũng là do Thùy Dương phổ cập cho nhỏ. Việc của Mạc Linh cũng qua được một thời gian rồi. Bây giờ đã lắng xuống. Những thứ cô đọc được chỉ có một phần thôi. Kể cả những bài báo đanh thép nhất cũng bị gỡ xuống rồi.
“Em tin là thật thì là thật còn không tin thì thôi”, Mạc Linh nhún vai nói.
Cô nói những điều này vốn không mong mọi người tin tưởng hoàn toàn. Điều này rất khó. Dù bọn họ là họ hàng nhưng chẳng mấy khi gặp nhau. Bọn họ không hiểu cô và cô cũng vậy.
Nhưng Mạc Linh vẫn lựa chọn đưa bọn họ tiền. Nếu bị lừa mất coi như cô trả nợ cho mẹ hoặc mua tiền để học một bài học. Khi đã từng có rất nhiều tiền rồi lại nghèo khó, trong tay không có mấy đồng, có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy ngột ngạt, chán nản. Nhưng với Mạc Linh thì không. Cô đã trải qua những ngày mà tiền cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì cả. Với cô, sự tự do, được sống, được trải nghiệm mới là quan trọng nhất.
Khánh Vy thấy thái độ không mặn không nhạt của cô thì băn khoăn. Ban đầu Khánh Vy cũng không quá tin tưởng. Dù sao trên mạng những thông tin bôi nhọ Mạc Linh vẫn còn đó. Không có lửa làm sao có khói. Nếu Mạc Linh không làm gì thì sao lại có chuyện được. Nhưng bây giờ thấy thái độ của cô, nhỏ cũng chẳng biết tin tưởng điều gì.
Mạc Linh thấy đứa em họ mình xoắn xuýt cũng chẳng làm khó nói: “Những thứ trên mạng nói có một phần sự thật. Là chị chia rẽ bọn họ, là chị dùng thủ đoạn. Những việc bôi nhọ Nguyệt Hạ trên mạng đều có phần của chị. Vụ đâm xe mấy ngày trước cũng là chị làm. Nhưng chỉ thế mà thôi.”
Trên mạng bôi nhọ Mạc Linh rất nhiều. Cô biết điều đó. Mọi người đọc báo nghĩ tất cả mọi thứ đều là sự thật. Nhưng thực ra không phải thế. Báo chí có phóng đại lại thêm tác động của Hoàng Quân. Tất cả mọi người sẽ nghĩ cô là kẻ xấu, là người không từ thủ đoạn. Nhưng Mạc Linh muốn hỏi thật vậy sao? Cô đã trả giá cho lỗi lầm của mình, cả kiếp này lẫn kiếp trước. Cô có lỗi với họ nhưng cũng trả đủ rồi.
Mạc Linh ngồi bệt xuống bậc thềm, đưa mắt nhìn lên trời xanh: “Chị có lỗi với bọn họ. Nhưng chị cũng trả đủ rồi.”
Khánh Vy nghe vậy im lặng. Nhỏ không ở trong hoàn cảnh của Mạc Linh. Nhỏ không biết đã có những gì xảy ra với cô. Nhỏ cũng chẳng thể phán xét bất kỳ điều gì. Đó là cuộc sống của Mạc Linh, là do lựa chọn.
“Sau này chị định làm gì?” Khánh Vy hỏi.
“Chưa biết được. Chị muốn đi làm ở một tiệm may nào đó, nhỏ thôi, đi học việc”, Mạc Linh đáp.
Cả một đời cô vì yêu Hoàng Quân mà bỏ đi sở thích của mình. Cô vào khoa thiết kế thời trang cũng không phải vì Nguyệt Hạ hay Hoàng Quân. Nhưng cuối cùng cô lại quên mất lý do mình ở đó. Cuối cùng, cô lại đánh mất chính bản thân mình.
“Ở đây cũng có vài cửa hàng may gia truyền, chị xin thử xem”, Khánh Vy an ủi nói.
Mạc Linh gật đầu. Muốn xin việc cô cần tìm hiểu xung quanh đã. Giấy tờ cô đều mang đi đầy đủ. Nếu cần thiết có thể xin việc bất cứ lúc nào. Cô cũng không phải người sợ khổ hay không thể chịu khổ.
Khánh Vy thấy Mạc Linh gật đầu, nói chuyện thêm vài câu liền rời đi. Nhỏ cũng có công việc của mình. Nhỏ đã tốt nghiệp, đang cố gắng khôi phục tiệm vải của gia đình. Nhưng khổ nỗi không phải nói muốn khôi phục tiệm vải là khôi phục được.
Mạc Linh trong khi ấy tiếp tục dọn dẹp nhà kho. Cuối cùng, cô cũng đã dọn dẹp xong. Dọn xong hết thảy, Mạc Linh ngồi xuống chỗ vừa nãy lật xem đống sách cô đã bỏ ra ngày hôm trước. Đống sách này nhìn có vẻ cũ kĩ, chắc cũng đã từ rất lâu rồi. Mạc Linh mở đại một quyển ra đọc.
Mạc Linh không hiểu sao những chữ này lại đột nhiên dễ hiểu lạ kỳ. Cô không phải người thích đọc sách thậm chí còn có chút lười. Nhưng quyển sách trên tay rất cuốn hút. Nó không miêu tả bất kỳ cuộc tình nào cả, không có chiến tranh mà chỉ có tri thức đơn thuần, tri thức liên quan đến dệt vải.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/12/2020, 21:24

Chương 52: Chị hiểu sao?

Mạc Linh chưa dệt vải bao giờ, cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Nhưng không biết sao cô chẳng gặp bất kỳ khó khăn nào cả. Từng trang, từng trang một như lật mở một thế giới diệu kỳ đối với cô. Mạc Linh có thể tưởng tượng trong đầu mình cách dệt vải như thế nào, đưa chỉ ra sao, lên xuống thế nào. Những chữ trên trang sách bỗng chốc biến thành những hình ảnh minh họa đầy sống động. Mạc Linh chìm vào thế giới ấy, đọc lấy đọc để.
“Chị Linh, vào ăn cơm thôi?” Lúc này tiếng Khánh Vy vọng ra từ trong tiệm bánh mì. Bình thường, nhà cô cũng đều ăn trưa ở đây. Bữa tối mới ăn trên nhà thôi.
Mạc Linh lúc này ngẩn ngơ để quyển sách xuống. Cô rời khỏi thế giới đầy sinh động ấy. Đầu óc cô có chút không tiếp thu hết những thứ vừa đọc. Những hình ảnh ấy cũng lẫn lộn vào nhau khiến cô hơi đau đầu.
Để quyển sách xuống. Mạc Linh đi thay quần áo rồi mới đi vào tiệm bánh. Cả buổi sáng cô ở trong nhà kho bụi bẩn các thứ không thể để nguyên như thế xuống ăn cơm được.
“Mạc Linh cháu định làm gì chưa?” Trong bữa cơm, cậu quan tâm hỏi mạc Linh.
Mạc Linh trả lời như những gì đã nói với Khánh Vy lúc sáng. Cậu Duy gật đầu hỏi han thêm vài câu rồi thôi. Ông cũng biết Mạc Linh hơn hai mươi năm qua đều không làm việc gì ra hồn. Bây giờ con bé muốn làm việc đàng hoàng ông không thể ngăn cản được. Dù sao, nó tìm được việc làm cũng tốt, ra ngoài va chạm xã hội nhiều hơn cũng sẽ biết nhiều thứ hơn, trưởng thành hơn.
“Cháu có thể lấy sách trong kho đọc chứ? Sách về dệt vải ấy ạ?” Mạc Linh hỏi thêm.
Kho là của nhà người ta. Cô muốn mượn cái gì cũng nên hỏi. Dù cho đống sách ấy có bị bỏ xó không ai dùng đi chăng nữa.
“Ừ”, ông Duy thấy thế vội gật đầu nhưng rồi ông chợt nhớ ra điều gì kinh ngạc nhìn cô hỏi “Sách về dệt vải à?”
“Dạ, cháu thấy có một chồng tầm hơn mười quyển”, Mạc Linh thành thật gật đầu.
Ông Duy càng kinh ngạc nhìn về phía cô hơn. Cả Khánh Vy và Thùy Dương cũng vậy. Nhất là Khánh Vy, đôi mắt cô nhìn ông Duy sáng lấp lánh. Mạc Linh thật sự là quý nhân của nhà bọn họ sao?
“Chị biết dệt vải à?” Khánh Vy vội vã hỏi.
“Không”, Mạc Linh nhanh chóng trả lời. Cô không biết gì về dệt vải đó mới là chuyện đáng nói. Vì không biết gì nhưng cô có thể đọc hiểu chúng.
Khánh Vy và ông Duy nghe đến đây có chút thất vọng. Mạc Linh nếu thực sự là quý nhân của bọn họ sao lại không biết dệt vải vậy? Thế thì cô đến đây làm gì?
Thùy Dương lúc này dường như lý trí hơn bố và chị gái mình nhiều. Con bé hỏi vào trọng tâm: “Đọc những cái đấy, chị hiểu sao?”
Mạc Linh không hiểu đầu cua tai nheo thế nào liền gật đầu. Việc cô đọc hiểu chúng lạ lắm sao? Cô cũng đâu bị mù chữ.
Lúc này, cái Dương quay sang nói với bố và chị gái mình: “Như vậy không phải được rồi sao? Chị ấy đọc hiểu sách. Còn không biết dệt có thể học. Sau đó tự mày mò sau. Ai quy định là người kế thừa nhất định phải biết dệt vậy?”
Thùy Dương dùng một câu đánh thức bố và chị gái mình. Bà Loan từ nãy đến giờ đều im lặng ăn cơm. Những chuyện này không phải sở trường của mình, bà sẽ không xen vào.
Đúng vậy, rõ ràng là không ai quy định người kế thừa tiếp theo phải biết dệt cả. Nhưng cả Khánh Vy và ông Duy đều tự mình bó hẹp phạm vi. Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản. Sách viết về dệt vải tất nhiên người biết dệt vải mới có thể đọc hiểu được. Ngay như Khánh Vy biết dệt cơ bản nhưng đọc còn không hiểu nữa là. Suy nghĩ này thực ra cũng không có gì sai cả. Nhưng trên đời này lại có một người có thiên phú khác thường đó chính là Mạc Linh.
Mạc Linh cái hiểu cái không im lặng ăn cơm. Cô thấy hình như việc mình đọc được sách có vẻ rất ghê gớm. Nhưng Mạc Linh không hiểu, cô không mù chữ, việc đọc hiểu được là chuyện đương nhiên chứ nhỉ?
Vấn đề này của Mạc Linh ngay khi ăn cơm xong liền có câu trả lời. Lúc này, bà Loan và Dương ở lại tiệm để trông. Còn ba người còn lại, bao gồm cả Mạc Linh ra nhà kho phía sau.
“Cháu thật sự hiểu sách này viết gì?” Ông Duy nghi ngờ hỏi lại.
Mạc Linh gật đầu. Cô tiến đến, lấy quyển sách ngay bên trên đầu, mở ra, giải thích. Quyển sách này là quyển sách cô đang đọc dở: “Cháu không biết những quyển khác như thế nào. Nhưng cháu đọc hiểu quyển này.”
“Đoạn đầu này nghĩa là muốn có vải đẹp, sợi tơ phải là tơ tằm thượng hạng nếu không có tơ tằm chất lượng vải dệt sẽ không quá tốt. Mạc gia có tất cả 17 kỹ thuật dệt vải. Quyển này giới thiệu kỹ thuật dệt hai mặt, nghĩa là mặt trước mặt sau đều có hình, nửa đầu là hình khác nhau, nửa sau là hình trùng nhau”, Mạc Linh nói đơn giản.
Cả ông Duy và Khánh Vy đều mắt sáng lấp lánh nhìn cô. Mạc Linh không hiểu chuyện gì có chút vô thức lùi về phía sau.
Ông Duy sung sướng cầm lấy tay cô cảm thán: “Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Mạc gia có cơ hội rồi! Mạc Y Phường có cơ hội rồi.”
Khánh Vy bên cạnh hít vài hơi thật sâu giữ bình tĩnh rồi trấn tĩnh bố mình: “Bố, trước tiên chúng ta cần giải thích cho chị Linh.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta lên trên nhà, lên trên nhà nói chuyện”, ông Duy vui sướng nói nhân tiện cầm luôn chồng sách kia lên. Bây giờ, ông Duy mới để ý là chồng sách này có tất cả mười tám quyển. Nếu đúng như Mạc Linh nói thì mỗi quyển sẽ là một kỹ thuật. Còn một quyển dư ra là lịch sử nhà họ Mạc. Quyển sách này thì ông đọc hiểu.
Mạc Linh phát hiện hình như quả thật việc đọc được chồng sách này hình như rất to tát. Có lẽ có liên quan gì đó đến tiệm vải bên cạnh tiệm bánh. Mẹ cô bình thường chẳng nhắc gì đến nhà họ ngoại nên Mạc Linh cũng không rõ. Lần duy nhất bà dẫn cô về cũng chính là năm cô còn bé xíu đó. Từ đó đến lúc chết, dường như họ Mạc không có bất kỳ liên hệ gì với bà cả.
Mạc Linh theo hai người lên tầng. Bọn họ ngồi ở bàn ăn ban sáng nói chuyện.
“Mạc gia có truyền thống làm nghề dệt vải”, Khánh Vy bắt đầu kể chuyện, “Từ thời phong kiến, Mạc gia đã nổi tiếng với kỹ thuật dệt vải độc nhất vô nhị rồi cứ thế truyền xuống. Thời Mạc gia phát triển nhất, trên khắp cả nước đâu đâu cũng có cửa hàng của nhà họ Mạc với biển hiệu Mạc Y Phường. Nhưng sau đó, vì nhiều nguyên nhân mà Mạc gia lụi tàn đến mức chỉ còn lại cửa hàng ngày hôm nay. Nguyên nhân chính cũng vì con cháu nhà họ Mạc không thể đọc hiểu sách gia truyền của tổ tiên. Đống sách mà chị thấy chính là sách gia truyền, có ghi lại kỹ thuật dệt vải của Mạc gia.”
Mạc Linh nghe xong chưa tiêu hóa hết lời Khánh Vy nói được. Cô ngơ ngác hỏi lại: “Em đọc không hiểu sao? Chị thấy viết rõ ràng như vậy mà”
Khánh Vy lắc đầu đáp: “Chỗ này có tất cả mười tám quyển nhưng em và bố chỉ hiểu quyển đầu tiên, giới thiệu về lịch sử của Mạc gia và các kỹ thuật dệt vải. Những quyển sau, dù em có đọc thế nào cũng không hiểu. Quyển sách chị đọc là kỹ thuật khó nhất mà Mạc gia nghiên cứu, dệt hai mặt, đẹp như thêu nhưng không hề có đường chỉ lồi lên, tất cả đều là sợi dệt.”
“Bao nhiêu năm như thế không có ai hiểu sao?” Mạc Linh nghi ngờ hỏi lại.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/12/2020, 21:42

Chương 53: Thử xem

Không tính đoạn thời gian trước chỉ riêng riêng thế kỷ này. Nhà họ Mạc nếu mỗi đời đều có hai người con thì không biết đã trải qua bao nhiêu đời rồi. Làm thế nào mà không có bất kỳ ai hiểu được đống sách này chứ? Nói thế dù sao cũng không ai tin được.
Ông Duy buồn rầu nói: “Cậu cũng không muốn tin nhưng đây là sự thật. Dần dần nghề dệt của Mạc gia cũng thất truyền cứ thế đến đời cậu. Thực ra, đời ông ngoại cũng là cố sức rồi. Mạc gia khi ấy đã không còn ai có thể dệt vải được nữa. Vải bán trong tiệm phải đi nhập. Mà đi nhập, so với các cửa hàng lâu đời khác không bì được, các cửa hàng kiểu hiện đại lại càng không. Mạc gia cứ thế tàn lụi.”
Lúc ông Duy nói những lời này, trong mắt ông tràn ngập nuối tiếc. Ông không sống trong thời Mạc Y Phường huy hoàng nhưng ông có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó. Hơn nữa, ông Duy vốn không đi học đại học. Nếu không bám trụ vào gia nghiệp tổ tiên, ông đi tìm việc cũng khó.
Mạc Linh cũng nhận thấy sự nuối tiếc của cậu mình. Cô chưa bao giờ nghe đến Mạc Y Phường, cũng chưa bao giờ biết tới Mạc gia lại từng có một thời gian phong quang vô hạn như thế. Nhưng hiện giờ nói sao những thứ ấy cũng chỉ là quá khứ. Mạc Linh dù có đọc hiểu chúng nhưng nếu cô không thể vận dụng cũng chẳng có cách nào. Mạc Linh biết mình không có tài cán gì. Cô sợ nhất là cho bọn họ hy vọng rồi lại làm bọn họ thất vọng.
“Chị Linh chị có thể thử một lần được không?” Khánh Vy dò hỏi.
“Chị không biết dệt vải. Em tốt nhất tìm người nào biết dệt vải ý”, Mạc Linh từ chối.
Cô không muốn làm bọn họ thất vọng một chút nào cả. Mạc Y Phường dường như rất quan trọng với cả hai bọn họ.
“Em có thể dạy chị, dạy chị dệt cơ bản. Sau đó, chị có thể tự mày mò”, Khánh Vy vui vẻ nói.
Nhưng Mạc Linh vẫn rất chần chừ. Cô không biết nên trả lời bọn họ thế nào. Thực ra, cô không muốn đồng ý lắm. Khánh Vy dường như cũng thấy sự do dự của cô cũng không thúc giục. Ông Duy khá lo lắng nhìn bọn họ.
Mạc Linh rất muốn từ chối nhưng nhìn gương mặt hai người lúc này cô cảm thấy không nỡ lòng nào. Cô sợ mình nói ra lời từ chối hai gương mặt này sẽ nhanh chóng đượm buồn.
“Chị Linh, chị cứ suy nghĩ kỹ đi”, Khánh Vy nói rồi nhanh chóng kéo tay ông Duy xuống dưới tiệm bánh. Mạc Linh nhìn bọn họ ra khỏi nhà rồi lại nhìn thấy chồng sách trên bàn thở dài. Cô không biết cái này là họa hay là phúc đây.
“Sao con không để bố lại, bố khuyên cái Linh”, ông Duy lo lắng nói.
Khánh Vy thở dài nhìn bố mình nói: “Con cũng muốn lắm chứ. Nhưng nhìn chị Linh có vẻ do dự lắm. Thậm chí con cảm thấy chưa chắc chị ấy đã nhận lời đâu.”
“Chị ấy không nhận lời?” Lúc này cái Dương đi từ tiệm bánh ra hỏi.
“Chưa nói gì cả”, Khánh Vy đáp lại.
Nếu là bình thường chắc chắn cái Dương sẽ nhảy bổ lên nói mấy câu như sao chị ta lại không đồng ý, chị ta nghĩ chị ta là ai vân vân. Nhưng lúc này Thùy Dương lại im lặng.
“Bố vào tiệm đây. Hai đứa thử xem có khuyên nhủ được con bé không nhé”, ông Duy nói rồi đi vào trong.
Lúc này, Khánh Vy mới hỏi em gái mình: “Em biết cái gì à?”
“Em nghĩ là chị ấy sợ”, Thùy Dương nói,
“Sợ mọi người hy vọng rồi lại thất vọng.”
Trong khoảnh khắc bố và chị gái đều nhìn chằm chằm vào Mạc Linh, cái Dương bên cạnh liền nghĩ thế. Tình cảnh này chẳng khác nào khi nó thi học sinh giỏi cả. Con bé nhìn mọi người bên cạnh vui mừng nhưng nó chẳng thể nói ra được một câu từ chối bữa tiệc ấy. Mọi người hy vọng quá nhiều. Thứ hy vọng ấy biến thành áp lực trên đôi vai của nó. Dù sao, không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng. Hy vọng càng nhiều thất vọng sẽ càng lớn.
Khánh Vy nghe vậy im lặng, bọn họ chỉ nghĩ đến niềm vui khi Mạc Y Phường có người kế nghiệp mà quên mất cảm xúc của Mạc Linh. Cô từng có một cuộc sống không đâu vào đâu bây giờ lại bất ngờ có người đặt hy vọng lớn như vậy, không thể không sợ được.
Khánh Vy thở dài cùng Thùy Dương vào trong tiệm bánh. Bây giờ, bọn họ chỉ còn cách chờ đợi Mạc Linh suy nghĩ xong mà thôi. Khánh Vy không muốn đặt thêm áp lực lên Mạc Linh. Nhỏ không muốn trở thành người xấu xa như vậy. Hơn nữa Mạc Linh lúc này suy nghĩ bọn họ hoàn toàn không biết được.
Mạc Linh trên nhà vẫn cầm đống sách về phòng suy nghĩ. Nhìn cách nói chuyện của Khánh Vy và cậu Duy, cô biết Mạc Y Phường quan trọng với bọn họ nhường nào. Nhưng càng như vậy cô lại càng không dám làm bừa. Vì cô thực sự rất sợ.
Khi bản thân càng hy vọng, càng điên cuồng làm một thứ gì đó, đổi lại sẽ là thất vọng càng lớn thậm chí là tuyệt vọng. Cô không quên Tạ Phong, không quên hắn vì hy vọng của cô mà mất đi tất cả. Do đó, Mạc Linh sợ. Cô không biết nên làm gì.
Nếu từ chối thẳng thắn, bọn họ sẽ rất đau lòng. Mạc Y Phường quan trọng với bọn họ đến vậy, cô không thể làm kẻ ác. Nhưng nếu đồng ý, Mạc Linh không biết bản thân mình có thể vượt qua nỗi sợ hãi đó được không. Cô sợ bản thân cuối cùng lại khiến người khác chịu tội. Vì vậy, cô mới do dự.
Tạ Phong người được Mạc Linh nhắc đến lúc này vẫn đang điên cuồng tìm kiếm cô. Không có bất kỳ tin tức nào cả. Mạc Linh như bốc hơi khỏi thế giới này. Hắn đã lật tung thành phố này lên nhưng vẫn không thấy. Mạc Linh chắc chắn đã rời đi. Nhưng hắn không biết cô đi đâu.
“Sếp, anh đi nghỉ tí đi”, Duy Thiện khuyên nhủ.
Gương mặt Tạ Phong tái nhợt, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chăm chú vào màn hình trước mặt, lắc đầu. Từ khi Mạc Linh bỏ đi, hắn chỉ ngủ ba đến bốn tiếng mỗi ngày. Ngoài ra, thời gian còn lại hắn dùng để làm việc và tìm kiếm tung tích về cô. Hắn sợ, bây giờ không tìm được, hắn sẽ chẳng còn cơ hội nào để tìm kiếm cô cả.
“Bên ông Sơn thế nào rồi?” Tạ Phong trầm ngâm hỏi.
Cổ họng hắn bây giờ khàn đặc vì hút thuốc lá quá nhiều. Hắn biết điều này rất hại cho sức khỏe. Không ăn uống mấy lại suốt ngày hút thuốc, sức khỏe hắn chắc cũng chẳng chịu được. Nhưng hắn không còn cách nào khác. Nicotin trong thuốc lá sẽ làm hắn tỉnh táo hơn.
“Bên đó vẫn chưa có tin tức gì. Nghe nói nếu tìm thêm một tuần nữa mà không có vấn đề gì, bọn họ sẽ ngừng tìm”, Duy Thiện nói.
Tạ Phong trầm ngâm rồi bảo Duy Thiện đi ra ngoài. Hắn cần yên tĩnh một chút.
Bên phía ông Sơn thực ra không muốn kéo dài thời gian như vậy vì ông cũng chỉ tính làm cho Hoàng Quân xem. Ông không đặt nặng vấn đề này. Trong mắt ông một Mạc Linh nho nhỏ mà thôi không làm được gì cả. Đứa con gái ấy không tiền, không quyền thì có thể ra chuyện gì cơ chứ? Cho dù có gây chuyện, ông cũng có thể giải quyết triệt để.
Vụ tai nạn xe lần này cũng do ông hơi chút chủ quan thôi. Không ngờ Mạc Linh lại có thể trốn vào xe của Nhật Minh. Hơn nữa, ông cũng không nghĩ đến cô lại to gan như vậy. lần trước thuê người tông xe không thành, lần này lại đích thân lái xe. Mạc Linh trong mắt ông thật điên cuồng, táo bạo. Con bé này vào viện tâm thần đúng là thích hợp.
Mạc Linh ở thành phố P không ngờ việc mình bỏ đi lại khiến nhiều người kinh động đến vậy.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/12/2020, 21:58

Chương 54: Lo lắng

Người kinh động nhất trong số những người kinh động không thể không kể đến Nguyệt Hạ. Bây giờ, cô đã trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Hoàng, bà chủ của tập đoàn SL. Số hợp đồng quảng cáo, phim truyện mời cô được tăng lên đáng kể. Danh tiếng Nguyệt Hạ ngày càng tăng. Cô phủ sóng ở tất cả mọi nơi. Nhưng có một điều bất ngờ khiến Nguyệt Hạ không thể tận hưởng chiến thắng của mình một cách trọn vẹn. Đó là việc Mạc Linh biến mất. Mạc Linh biến mất mà không có chút động tĩnh nào, như bốc hơi khỏi thế giới này khiến Nguyệt Hạ lo lắng.
Nguyệt Hạ lo lắng không phải vì Mạc Linh có thể gây nên trò chống gì. Mà là vì việc này xảy ra ngoài kế hoạch của cô. Nguyệt Hạ rất ghét những điều ấy. Có việc bất ngờ xảy ra, cô sẽ cảm thấy mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Đôi lúc, Nguyệt Hạ cũng sẽ thấy có thứ gì đó đang thay đổi mà cô không thể khống chế.
“Bố vẫn chưa tìm được Mạc Linh sao?” Nguyệt Hạ gọi điện cho ông Sơn chất vấn.
Mấy hôm nay, cảm xúc của cô không được tốt. Nguyệt hạ luôn luôn cảm thấy có điều gì đó bất an đang xảy đến.
“Con yên tâm bố đang tìm rồi”, ông Sơn an ủi.
Ông không hiểu sao Nguyệt Hạ lại để tâm đến Mạc Linh. Mạc Linh làm sao có thể uy hiếp vị trí của con bé cơ chứ. Nguyệt Hạ bây giờ đã trở thành con dâu nhà họ Hoàng, đứng trên vạn người. Danh tiếng ngày càng cao, độ phủ sóng, nhận diện ngày càng tốt. Hoàng Quân cũng yêu tha thiết nó. Con bé có gì phải lo chứ?
Trong khi đó mạc Linh chẳng có gì trong tay chẳng có ai giúp đỡ. Đứa con gái ấy còn ngu ngốc, vô dụng. Nó có thể làm nên trò chống gì? Không phá của đã là may mắn lắm rồi.
“Bố phải tìm bằng được nó cho con”, Nguyệt Hạ nghiến chặt răng nói.
Cô nhất định phải tìm thấy Mạc Linh, nắm chắc cô ta trong lòng tay mình khiến Mạc Linh sống dở chết dở phải quỳ gối cầu xin cô.
Ngay từ khi còn nhỏ, Nguyệt Hạ đã không thích Mạc Linh. Khi đó, cô biết bố mình có một gia đình khác mà đứa con gái kia cũng là con gái của bố. Nhưng khi đó, trong khi cô chịu số phận học trường công, sống bần tiện như những đứa trẻ xóm nghèo khác, thậm chí Nguyệt Hạ còn bị gọi là đồ con hoang. Thì Mạc Linh lại sống sung sướng, xe đưa người rước, cơm bưng nước rót. Cô ta sống sung sướng, không phải đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì.
Nhưng cuối cùng, may mắn Nguyệt Hạ cô cũng có cơ hội bước chân vào lâu đài ấy. Mà cô công chúa xưa kia là Mạc Linh thì bị ghẻ lạnh. Nhưng để tất cả mọi người chán ghét Mạc Linh, cô liền bày trò. Mạc Linh đanh đá, đỏng đảnh ức hiếp đứa em gái nhỏ bé, ngoan hiền. Tất cả mọi người không ai đứng về phía Mạc Linh. Tất cả đều bênh vực cho cô.
Khi lớn lên, rõ ràng Nguyệt Hạ cũng tài năng, cũng sinh đẹp vậy mà mọi người lại vây quanh Mạc Linh. Vì vậy, cô cố tình bày trò cũ. Thủ đoạn dùng không bao giờ hết hiệu quả. Do đó, mọi người quay sang ghét cô ta. Mạc Linh muốn đấu với cô sao? Nằm mơ!
Ngay cả người yêu của Mạc Linh là Hoàng Quân, Nguyệt Hạ cũng cố cướp cho bằng được. Hoàng Quân gia thế tốt, lấy anh cô sẽ một bước lên mây. Vậy mà Mạc Linh lần nữa bày trò khiến bọn cô chia xa thậm chí tạo cơ hội cho ả ta đến bên cạnh Hoàng Quân.
Nhưng Mạc Linh mãi mãi không thể thắng nổi cô. Mạc Linh mãi mãi chỉ là trò tiêu khiển trong mắt cô mà thôi. Dù cô ta làm gì, Nguyệt Hạ cũng có thể hãm hại, có thể đổ tội ngược cho Mạc Linh. Không ai yêu thương cô ta cả, không ai, không một ai.
“Nguyệt Hạ, quản lý biểu cảm của em cho tốt”, quản lý dặn dò.
Quản lý là người duy nhất trong ekip làm việc biết được bộ mặt thật của Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ không vô hại như vẻ bình thường. Cô cũng chẳng phải người tốt lành gì. Trái lại, Nguyệt Hạ là một con rắn độc, ăn miếng trả miếng không từ bất kỳ thủ đoạn nào cả. Nguyệt Hạ thậm chí sẵn sàng làm hại bản thân để đạt được mục đích của mình.
Nhưng với chị, Nguyệt Hạ xấu xa đến cỡ nào cũng được miễn là cô có thể nổi tiếng. Nguyệt Hạ nổi tiếng, cuộc đời chị sẽ sang trang mới. Còn nhân phẩm của cô không phải là chuyện chị quan tâm. Chỉ cần Nguyệt Hạ xuất hiện trước công chúng là một vẻ đẹp thanh cao, có đạo đức lại yêu nghề là được.
“Em biết rồi”, Nguyệt Hạ đáp.
Người quản lý của cô cũng không phải dạng vừa. Nhưng càng như vậy lại càng có ích cho cô. Nguyệt Hạ không cần người quản lý thỏ non cũng không cần loại quá thiện lương hay quá chuẩn mực. Cô cần một người giống mình, có thể bất chấp thủ đoạn để lên tới đỉnh danh vọng.
“Vừa nãy, Hoàng phu nhân có gửi canh gà đến cho em tẩm bổ”, quản lý nhắc nhở, “Nhớ nhắn tin cho bà ấy. Tài khoản của em mấy hôm nay cũng chưa đăng gì, có thể chụp để đăng.”
“Bà già đó thèm cháu đến điên rồi”, Nguyệt hạ khinh thường đưa điện thoại cho quản lý để chị chụp ảnh, “Em đang là diễn viên hạng A. Bây giờ mà có con bao nhiêu công sức của em đổ xuống sông xuống bể hết à?”
“Lời này đừng để người ngoài nghe thấy”, quản lý dặn dò đưa lại điện thoại cho Nguyệt Hạ.
Những lời ca thán như thế này chị cũng đã nghe chán rồi. Hoàng phu nhân quan tâm Nguyệt Hạ nhưng trong mắt cô lúc nào cũng là phiền toái. Cũng may, Nguyệt Hạ biết điều, chỉ ca thán một hai câu trước mặt chị.
“Em cũng nên cân nhắc việc này đi. Dù sao, bên cạnh giám đốc Hoàng Quân không thiếu người nếu em không đảm bảo được vị trí của mình sẽ có rất nhiều hệ lụy kéo theo”, quản lý nhắc nhở.
“Em biết rồi”, Nguyệt Hạ cười ngọt ngào đăng ảnh lên.
Lúc này, mọi người bên ngoài cũng tiến vào phòng. Câu chuyện của bọn họ dừng lại.
“Tôi ngửi thấy mùi canh gà”, có người lên tiếng, “Nguyệt Hạ có phải em lại ăn vụng gì không?”
“Ông không xem bài đăng mới nhất của người ta à. Là đồ mẹ chồng người ta chuẩn bị đấy. Ông còn có mặt mũi mà ăn ké”, người phía sau nhắc nhở.
“Mọi người đừng trêu chọc em nữa. Mẹ em là lo em mệt thôi”, Nguyệt hạ cười tươi nói, “Nhưng một mình em ăn cũng không hết. Các anh, chị ăn giùm em một ít nhé”
“Ai lại làm thế”, những người xung quanh mỉm cười.
Nhưng lúc này quản lý của Nguyệt Hạ đã nhanh tay múc canh gà chia cho mọi người. Nguyệt Hạ vui vẻ cười nói với mọi người. Phần của cô vẫn để trong bình giữ nhiệt nhưng không bao lâu sau đều sẽ vào bụng một trợ lý khác.
Bên dưới bài đăng của Nguyệt Hạ trên mạng, vô số tài khoản bình luận chúc mừng, cảm thán mối quan hệ giữa Nguyệt Hạ và mẹ chồng thật tốt. Thậm chí, có người còn so sánh với Mạc Linh trước kia. Quản lý đang giữ điện thoại của Nguyệt Hạ đọc được những bình luận này, trong lòng liền cảm giác nực cười. So ra, Mạc Linh dù ngông cuồng, tự kiêu nhưng còn hiền lành chán. Hơn nữa, Mạc Linh cũng không là gì cả so với Nguyệt Hạ.
Mạc Linh bên kia đương nhiên không quan tâm những chuyện xảy ra ở thành phố S. Hoàng Quân hay Nguyệt Hạ đều không nằm trong đầu óc của cô nữa. Bây giờ, cô đang cân nhắc xem có nên đồng ý hay không. Từ hôm đó đến nay cũng được vài ngày rồi. Không ai giục hay hối thúc cô lại càng khiến Mạc Linh do dự. Cô chẳng biết nên làm như thế nào mới đúng cả. Đồng ý hay không đều rắc rối như nhau.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/12/2020, 22:16

Chương 55: Khuyên nhủ

Mấy ngày nay, Mạc Linh lúc nào cũng trong trạng thái không biết nên làm thế nào. Cậu Duy mỗi lần nhìn cô đều như muốn nói lại thôi. Không khí trong nhà cũng trùng xuống hẳn. Mạc Linh không biết nên làm thế nào. Những quyển sách kia, cô vẫn đọc cũng ngày càng đắm chìm vào trong những kỹ thuật dệt vải ấy. Cô rất nhiều lần muốn đồng ý song rồi lại không thể mở miệng. Trong lòng cô có một nỗi bất an mơ hồ, có sự sợ sệt khiến cô chùn bước.
Tối nay, dùng cơm xong không giống như mọi ngày ai về nhà nấy, Khánh Vy và Dương rủ cô đi ra ngoài mua đồ. Mạc Linh đến đây đã nhiều ngày rồi. Nhưng cô cũng chỉ quanh quẩn trong nhà hoặc đi trong ngõ này mà thôi. Cô chính là điển hình của việc lười đi ra ngoài.
Buổi tối, những ánh đèn đường xung quanh hắt lên bóng ba người. Bóng của bọn họ đổ dài trên mặt đường. Mạc Linh hít thở không khí trong lành, ít bị ô nhiễm. Thành phố P làm khá tốt công tác xanh hóa nên dường như đâu đâu cũng có cây thậm chí một con đường chỗ nào cũng rợp bóng. Điều này trái ngược với thành phố S. Không khí thành phố S lúc nào cũng đậm đặc mang đến cho người ta cảm giác khó chịu.
“Gần đây nhất có một siêu thị nhỏ mới mở, có nhiều đồ lắm”, Khánh Vy giới thiệu.
“Lần này đi em nhất định phải mua đồ ăn vặt. Tủ đồ ăn của em trống rỗng cả rồi”, cái Dương vui vẻ nói.
Con bé sung sướng nhất là được đi mua đồ ăn vặt, lấp đầy cái tủ nhỏ của mình. Sau đó, mỗi lần mở tủ là nó có thể thấy một đống đồ ăn vặt rồi.
Mạc Linh hiếm khi thấy cái Dương không như bà cụ non cũng mỉm cười. Lâu lắm rồi, cô mới được đi ra ngoài, thoải mái đi dạo mà không lo nghĩ gì. Những người, những thứ không quan trọng, cô đã quyết định để lại thành phố S rồi. Thành phố P sẽ là nơi cuộc sống của cô bắt đầu một lần nữa.
Ba người bọn họ mua xong, vui vẻ trở về nhà. Nhưng mới đến đầu ngõ, bọn họ đã bị chặn lại. Người chặn đương nhiên là lũ lưu manh kia.
Mạc Linh nhìn bọn chúng đứng chắn trước Khánh Vy và Thùy Dương. Trong ba người, cô là người có giá trị vũ lực cao nhất.
“Các anh muốn gì?” Thùy Dương tức giận hỏi.
“Nợ nhà em cũng đã trả hết rồi bây giờ tính đến món nợ của chúng ta chứ nhỉ?” Một tên côn đồ nói.
“Chỉ cần ba em đi chơi với các anh đây một chuyến là được. Thế nào, có phải quá đơn giản không?” Đứa bên cạnh nói.
“Các anh có tin tôi báo cảnh sát không?” Khánh Vy đe dọa. Bây giờ vẫn chưa quá muộn, nếu bọn nhỏ báo cảnh sát thì vẫn kịp.
Mạc Linh liếc nhìn hai người đằng sau đang định vòng ra sau bọn họ quay đầu lại bảo Thùy Dương: “Nhanh chạy ra khỏi ngõ gọi người.”
Thùy Dương hiểu ý vội vàng chạy đi. Bọn chúng không ngờ Mạc Linh lại quan sát kỹ như vậy liền lên tiếng chửi tục. Thằng cầm đầu còn tiến đến định động vào Mạc Linh
“Cô em thân lừa ưa nặng không muốn nhẹ nhàng à?” Tên đó nói
Mạc Linh gạt tay hắn ta ra. Tên này tức tối chuẩn bị động thủ nhưng bị cô bắt được. Vì thế, gã càng tức giận hơn: “Chúng mày đâu lên cho tao”
“Đứng sau chị”, Mạc Linh kéo Khánh Vy còn đang ngơ ngác vào trong góc, bảo vệ nhỏ phía sau, còn mình thì chống lại bọn chúng. Khánh Vy so với cô yếu ớt hơn. Chút đau đớn như thế này, Mạc Linh có thể chịu được.
Bọn côn đồ đương nhiên không nhẹ tay. Bọn nó dùng toàn lực, thậm chí còn cố kéo Khánh Vy ra khỏi góc. Mạc Linh chống lại bọn chúng có chút chật vật. Đúng lúc này, Thùy Dương đứng ở đầu ngõ gọi to: “Cảnh sát! Cảnh sát! Ở hướng này”
Mấy tên côn đồ nghe thấy tiếng bước chân và cả tiếng còi cảnh sát vội vàng bỏ chạy. Mạc Linh cảm tạ trời đất Thùy Dương đến kịp lúc không thì cô sẽ chết mất. Khánh Vy ở phía sau nhanh chân đỡ lấy cô. Thùy Dương cũng chạy đến. Trân tay con bé là một chiếc loa mini và túi thuốc. Cứ thế, ba người bọn họ bình an về đến nhà.
Cậu, mợ đã vào phòng. Bọn họ cũng cố gắng không làm kinh động người lớn. Cả ba người vào phòng của Khánh Vy và Thùy Dương.
“Chị cởi áo em xem có chỗ nào bị thương không?” Khánh Vy nói.
Mạc Linh cũng gật đầu. Vừa nãy, bọn chúng đông quá, cô không biết là bị đánh vào đâu nữa. Mạc Linh cởi áo chỉ để lại áo ngực. Lúc này, cả Khánh Vy và Thùy Dương đều nhìn thấy trên người cô không ít những vết sẹo đã lành. Có vết sẹo vẫn còn nổi đỏ như vừa mới bị cách đây không lâu.
Mạc Linh thấy hai đứa im lặng. Lại nghĩ đến trên người mình có không ít sẹo vội nói: “Những sẹo này cũng lâu rồi, không có gì đâu.”
Khánh Vy và Thùy Dương vẫn cứ im lặng. Nhìn sẹo la liệt như thế làm sao không có chuyện gì được cơ chứ. Nhìn chúng, chắc chắn cuộc sống của Mạc Linh không vui vẻ, dễ dàng như chị ấy kể. Hoặc có thể còn nhiều góc khuất mà Mạc Linh không nói.
“Nếu hai đứa thấy không tiện thì thôi”, Mạc Linh đang định mặc lại áo thì khánh Vy kéo tay cô ngồi xuống giường.
“Thùy Dương, em xem mặt chị Linh có bị không, để chị sơ cứu phía sau”, Khánh Vy nói rồi nhanh chóng ngồi xuống đằng sau cô.
Thùy Dương vâng dạ, ngồi xuống trước mặt Mạc Linh. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát sau đó Thùy Dương mới bắt đầu. Trên mặt cô chỉ có vết ở khóe miệng và thái dương cũng không quá dễ thấy. Nhưng trên người thì bị nặng hơn. Mu bàn tay của Mạc Linh có vết, cánh tay cũng dính vết bầm. Bả vai cũng vậy.
“Chị suy nghĩ kỹ chưa?” Khánh Vy phía sau chợt hỏi cô.
Nhỏ suy nghĩ trong lúc này hỏi những vết thương trên người Mạc Linh thì không quá hợp lý. Nếu Mạc Linh muốn giấu thì tình cảnh sẽ trở nên khó chịu. Vì vậy, nhỏ quyết định hỏi điều mình quan tâm nhất.
Mạc Linh nghe vậy, im lặng, không trả lời. Cô không biết nên nói gì bây giờ. Cô nửa muốn đồng ý nửa lại không. Trước kia, không muốn đồng ý nhiều hơn còn bây giờ cô nghiêng về đồng ý. Song Mạc Linh vẫn lo lắng.
“Rốt cuộc chị sợ điều gì?” Khánh Vy hỏi thêm.
Thùy Dương lúc này chọn cách im lặng. Con bé không giỏi an ủi hay khuyên nhủ người khác. Vì vậy, những lúc như thế này tốt nhất nên ngồi nghe thôi.
Mạc Linh mím môi không nói. Khánh Vy tiếp tục: “Chị sợ làm mọi người thất vọng sao? Nhưng chị có từng nghĩ đến kết quả xấu nhất không. Kết quả xấu nhất là chị không thành công, không khôi phục được Mạc Y Phường nhưng cũng chẳng sao cả. Mạc Y Phường bây giờ vốn đã không duy trì được bao lâu. Có chị hay không có chị nó cũng sẽ sụp thôi. Vậy chị còn sợ gì nữa? Thành công, Mạc Y Phường được khôi phục, không thành công trở về như ban đầu. Cái này vốn chính là đánh cược. Đánh cược thắng thì có tất cả. Đánh cược thua cũng chẳng mất gì cả? Chị còn sợ gì?”
Khánh Vy nói một tràng rồi dừng lại. Mạc Linh vẫn im lặng. Cô không thể nói với Khánh Vy về thứ cô sợ. Cô không thể giải thích được.
“Mạc Linh, chị phải đối mặt đi. Nếu chị muốn thay đổi, muốn bắt đầu lại từ đầu thì hãy làm những thứ chị chưa từng làm. Lần này là đánh cược nhưng không mất mát gì cả. Chị có làm hay không kết quả cũng vậy. Nếu chị làm, kết quả còn có thể thay đổi. Nếu không, nó vĩnh viễn chỉ như thế thôi”, Khánh Vy đỏ mắt nói thêm. Nhỏ đã nói hết nước hết cái với Mạc Linh rồi.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/12/2020, 22:32

Chương 56: Học dệt

Đây là những lời tâm can của Khánh Vy. Nhỏ đã cố hết sức rồi. Quyết định còn lại ở trong tay Mạc Linh mà thôi.
“Ngày mai chị sẽ cho em câu trả lời”, Mạc Linh nhẹ nhàng nói.
Thực ra, lúc này cô đã muốn đồng ý rồi. Nhưng cô sợ bản thân mình kích động nhất thời, bị Khánh Vy kích thích nên nói vậy. Khánh Vy gật đầu. Hai đứa bôi thuốc cho Mạc Linh xong thì để cô về phòng.
Mạc Linh về phòng, nhìn chồng sách bản thân đang đọc dở thở dài. Cô biết Khánh Vy rất hy vọng cô đồng ý. Cô cũng là hy vọng duy nhất của Mạc Y Phường. Cũng vì vậy, Mạc Linh mới do dự lâu đến như vậy.
Mạc Linh ngồi xuống đệm, cầm quyển sách giới thiệu về lịch sử của Mạc gia lên xem. Ngay trang đầu đã ghi rõ tổ huấn của Mạc gia: “Dũng cảm, kiên trì, siêng năng.”. Mạc Linh ngồi nhìn sáu chữ này không nói nên lời. Có lẽ đúng như Khánh Vy nói cô muốn bắt đầu một cuộc sống khác thì phải thử những thứ chưa bao giờ làm thử. Cô muốn sống khác phải thay đổi.
Mạc Linh cô đã một lần dũng cảm bỏ đi, vứt hết tình yêu mà cô theo đuổi, bỏ lại gia đình, những người thân quen để đến thành phố này. Cô không thể một lần nữa dũng cảm hay sao?
Cứ thế suy nghĩ tròn một đêm, sáng hôm sau, Mạc Linh cũng có câu trả lời cho Khánh Vy: “Chị đồng ý nhưng kết quả như thế nào, chị không dám đảm bảo.”
Khánh Vy đương nhiên là vui mừng rồi. Dù sao, có người đọc hiểu muốn thử là được rồi. Nhỏ không cầu mong điều gì khác cả.
“Được, em đồng ý”, Khánh Vy vui sướng nói.
Sau đó, nhỏ nhanh chóng đi báo cho bố mình. Ngày hôm đó, tiệm vải Mạc Y Phường bên cạnh chính thức mở cửa cho người khác ngoại trừ hai bố con bọn họ bước vào. Cửa tiệm vải so với tiệm bánh lớn hơn vì bên trong còn để máy dệt vải. Mạc Linh lần đầu tiên trong đời nhìn thấy máy dệt vải, không, phải nói là khung dệt vải thời xưa. Đừng bảo cô phải học dệt bằng cái này chứ?
Không để Mạc Linh trấn tĩnh, Khánh Vy vội nói: “Để dệt nên vải Mạc Y Phường, chỉ có dùng khung vải truyền thống, không thể dùng máy công nghiệp.”
Nghe vậy, Mạc Linh lập tức có xúc động muốn bỏ chạy. Nhưng rồi cô trấn tĩnh lại. Đứng đó nghe Khánh Vy giới thiệu. Cả buổi sáng hôm đó, Mạc Linh học cách làm quen với khung dệt. Cô chưa động đến khung dệt bao giờ nên mức độ có chút khó cho dù cô có thiên phú đi chăng nữa.
Khánh Vy nhìn thấy kết quả này đã rất hài lòng rồi. Còn nhớ lần đầu tiên nhỏ học dệt còn không phân biệt được đâu vào đâu. Ông Duy cũng rất hy vọng vào lần này. Ông nghĩ rất có thể Mạc Linh sẽ phục hưng được Mạc Y Phường.
Kể từ ngày hôm đó, ngày nào Mạc Linh cũng học dệt. Cô gần như dành trọn thời gian bên khung dệt vải. Đương nhiên trong lúc này cô cũng học thử kỹ thuật dệt vải của Mạc gia.
Mạc gia có 17 kỹ thuật dệt vải tất cả nhưng được chia thành các loại là dệt đơn, dệt đôi, dệt nổi, dệt chìm, dệt viền và dệt hai mặt. Dệt hai mặt là cái khó nhất nên được để ra nhóm riêng. Hiện giờ, Mạc Linh đang thử kỹ thuật đơn giản nhất là nhóm dệt đơn. Trong đó, cô đang thử đến kỹ thuật thứ hai của dệt đơn. Kỹ thuật thứ nhất Mạc Linh đã nắm được rồi. kết quả dệt lên vải trông sinh động hơn bình thường rất nhiều. Nếu thành thạo hơn, cửa hàng có thể mở lại.
“Sao rồi chị?” Khánh Vy tò mò hỏi.
“Chị nghĩ em học được cái này đấy”, Mạc Linh dừng tay bảo.
Khánh Vy mấy hôm nay đều ở cùng Mạc Linh. Vì vậy, khi Mạc Linh dệt, cô cũng có nói qua nguyên lý cho Khánh Vy. Dù sao trông chờ vào một mình cô chẳng bằng có thêm người.
“Em thử dược sao?” Khánh Vy vui mừng hỏi. Nhỏ rất háo hức muốn thử nhưng ngại Mạc Linh nên không dám hỏi. Dù sao, Mạc Linh cũng là người đọc hiểu sách, là truyền nhân, người kế thừa chứ không phải nhỏ.
Mạc Linh không để ý nhiều đến vậy. Khánh Vy cũng là người Mạc gia, truyền cho con bé chẳng có gì sai cả.
“Nào, ngồi xuống đây đi”, Mạc Linh đứng lên nhường chỗ.
Khánh Vy nhanh chóng ngồi vào. Mạc Linh hướng dẫn: “Chân em đạp nhẹ thôi. Đến lúc vào đầu tiên thì buông chân, luồn nhanh chỉ qua rồi đạp, mũi tiếp theo bỏ hai bước rồi nhấn, đan xen cách nhau như thế.”
Nghe Mạc Linh giảng giải, Khánh Vy càng mong chờ hơn. Nhỏ vừa làm Mạc Linh vừa đứng bên cạnh chỉ dạy: “Em nhớ lại những lúc chị giảng nguyên lý là sẽ ra. Luyện nhiều một chút quen tay là sẽ được.”
Mạc Linh khuyến khích. Lúc cô làm, Khánh Vy cũng động viên cô rất nhiều. Bọn họ không có ai chỉ dạy đành phải tự mày mò rồi hướng dẫn cho nhau vậy, kỹ thuật này ngoại trừ nhà họ Mạc thì chẳng ai biết cả.
Khánh Vy mất thời gian lâu hơn Mạc Linh để nắm chắc kỹ thuật này, Khi Mạc Linh chuyển sang cái thứ ba của nhóm dệt đơn thì Khánh Vy mới học xong cái thứ nhất. Trong lúc hai người học dệt, ông Duy cũng không nhàn rỗi. Ông đang đi liên hệ với ban ngành để cho hai người bọn họ thi nghệ nhân. Bây giờ, có nghệ nhân dệt, nghệ nhân làm gốm, làm bánh,…rất nhiều loại khác nhau. Lợi ích lớn nhất khi thành nghệ nhân là nếu anh sáng tạo ra thứ gì đó, gửi đến cục chỉ cần kiểm tra không trùng lặp là có thể được công nhận sau đó gửi sang cục bản quyền là sẽ tự động đăng ký. Như vậy, đến lúc có xảy ra tranh chấp sẽ có lợi thế hơn.
Nhà họ Mạc có rất nhiều người đã đăng ký và thi nghệ nhân thành công. Trong cục cũng lưu giữ mẫu vải dệt của nhà họ Mạc. Vì vậy, chỉ cần Khánh Vy và Mạc Linh dệt thành công 2/3 mẫu là được công nhận rồi. Do hai đứa đều là con cháu nhà họ Mạc nên yêu cầu thấp. Còn nếu là người ngoài số lượng phải gấp đôi.
Hơn nữa, không phải đăng ký xong là thi liền, ít nhất phải mấy tháng hoặc hơn tháng chuẩn bị mới thi. Thi cái này chỉ thi thực hành. Toàn bộ quy trình sẽ được quay video. Nhiều nhà sợ bí mật gia truyền sẽ bị truyền ra ngoài trong lúc thi. Nhưng ông Duy biết nhà họ Mạc thì không sợ. Trước kia, nhà họ Mạc có nghệ nhân, kỹ thuật cũng không bị truyền ra. Thêm đó, ông cũng xem hai đứa nó dệt vải, rất khó có thể bắt chước ngay cả người trong nghề.
Muốn nắm được kỹ thuật dệt của nhà họ Mạc trước hết phải nắm được nguyên lý. Mà mấy cái này chỉ nhìn thực hành sẽ không biết được. Nắm được nguyên lý xong thì bắt đầu tập dệt. Nhưng cùng một lý thuật dệt cũng có nhiều cách dệt khác nhau, không phải chỉ có một cách. Người nào thông tuệ thậm chí có thể tổ huấn của tổ tiên mà làm ra cách dệt thứ hai, thứ ba. Sản phẩm về cơ bản vẫn mang nét đặc trưng của kỹ thuật dệt đó nhưng có thêm dấu ấn cá nhân. Vì vậy rất khó có thể bắt chước được.
“Vậy là cuối tháng sau sẽ thi ạ?” Mạc Linh nhìn giấy báo trên tay hỏi.
“Ừ, cả hai đứa cùng thi”, ông Duy mỉm cười nói, “Dệt thành 2/3 là hai đứa đỗ rồi. Hai đứa là người Mạc gia chỉ cần dệt ba tấm thôi, Kết quả cũng sẽ có trong ngày. Hai đứa thi thành công là có thể mở lại tiệm được rồi.”
“Thi nghệ nhân có lợi ích gì không ạ? Với bây giờ cháu và Khánh Vy chỉ thành thạo được mấy kỹ thuật đầu thôi”, Mạc Linh lo lắng nói.
“Lợi ích kia cậu nói sau. Yêu cầu kiểm tra sẽ được gửi đến hai đứa sớm thôi, không cần lo”, ông Duy an ủi.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/12/2020, 23:14

Chương 57: Điên cuồng

Mạc Linh và Khánh Vy bên này đang chăm chỉ học dệt để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Tạ Phong lại càng ngày càng nóng nảy. Đã gần một tháng nhưng hắn cũng không có tí thông tin nào của Mạc Linh cả. Đám cấp dưới của hắn ngày ngày nơm nớp lo sợ, sợ rằng bản thân không làm sai điều gì nhưng sẽ bị giận cá chém thớt.
“Vẫn chưa có thông tin gì?”Tạ Phong cau mày hỏi.
“Em vẫn đang điều tra”, Duy Thiện đáp lời.
Cậu quả thật rất muốn tìm thấy chị dâu lúc này. Nhìn sếp của bọn cậu ngày càng thâm trầm. Gạt tàn thuốc lá mỗi ngày một đầy cậu không yên tâm một chút nào. Nhưng chẳng thể làm gì khác được cả. Cậu không tìm được chị dâu, chỉ có mang chị dâu đến trước mặt sếp lúc này mới cải thiện được tình hình mà thôi.
“Được rồi, cậu đi ra ngoài đi”, Tạ Phong trầm mặc.
Hắn cũng không muốn mắng chửi cấp dưới làm gì. Thời gian này áp lực không chỉ dồn lên hắn còn có cả những người này nữa. Một ngày không thấy Mạc Linh, tâm trạng hắn sẽ càng cảm thấy tồi tệ mà thôi.
“Bên ông Sơn có động tác gì không?” Tạ Phong khàn giọng gọi điện hỏi cấp dưới.
“Ông Sơn đã thu lưới từ tuần trước. Bây giờ vẫn không có động tác gì cả”, người này đáp.
“Được rồi, cậu tiếp tục theo dõi cho tôi”, hắn đáp rồi cúp máy.
Mạc Linh, rốt cuộc em đang ở đâu? Có phải em cũng giống như anh đã sống lại nên mới bỏ đi không?
Tạ Phong nhìn cửa sổ tự hỏi. Hắn thật sự rất muốn gặp Mạc Linh lúc này. Nếu đúng là cô đã sống lại vậy những năm qua khi ở bệnh viện kiếp trước cô đã trải qua như thế nào? Cả ngày cùng với những bệnh nhân tâm thần, cô làm thế nào có thể sống nổi. Hắn không tưởng tượng ra.
Nếu đúng là Mạc Linh sống lại thì những thứ cô làm đều có thể lý giải được. Mạc Linh trốn viện, rời xa thành phố này, rời xa những đau khổ mà cô đang phải gánh chịu.
Nhưng còn hắn thì sao? Cô nhẫn tâm bỏ lại hắn sao? Cô không nghĩ đến hắn hay cô sợ chính mình sẽ làm hại đến hắn nên mới vậy?
Tạ Phong không biết. Hắn cũng chẳng biết lý giải bằng cách nào. Mọi thứ chỉ khi hắn gặp được Mạc Linh mới có thể nói rõ.
Hắn cứ ngồi cả ngày trong phòng làm việc rồi cuối cùng quyết định đi ra ngoài. Hắn muốn đi ăn thứ gì đó. Lâu lắm rồi, hắn mới có cảm giác đột nhiên đói bụng như thế này.
Tạ Phong vừa xuống dưới hầm thì bắt gặp Đoàn Ngọc. Đoàn Ngọc nhìn hắn mỉm cười nói: “Lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Em mời anh một bữa được không?”
Nhìn dáng vẻ tươi cười xa lại kia của Đoàn Ngọc, Tạ Phong khẽ gật đầu cùng cô rời đi. Đoàn Ngọc vui vẻ lên xe lái đi.
Tính ra cô cũng một thời gian không gặp Tạ Phong rồi. Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau một năm. Sau đó vài tháng, Đoàn Ngọc sống lại. Cô tốn thời gian tìm hiểu về Mạc Linh để lên kế hoạch thật chu toàn. Bây giờ, Mạc Linh đã biến mất khỏi thế giới của Tạ Phong. Cô không còn lo lắng gì nữa.
Đoàn Ngọc biết Tạ Phong cũng đang đi tìm Mạc Linh. Nhưng cô không tin Mạc Linh sẽ dễ dàng bị tìm thấy như vậy. Hơn nữa, người của cô đang ngấm ngầm theo người của Tạ Phong. Chỉ cần có chút manh mối nào, cô sẽ biết ngay lập tức. Mạc Linh không thể xuất hiện một lần nữa
Tạ Phong ngồi trên ghế phó lái, im lặng. Hắn không cảm thấy cần thiết phải đổi người lái. Nếu đó là Mạc Linh, hắn sẵn lòng. Còn nếu là người khác, hắn không cảm thấy hứng thú. Hắn cũng chẳng ngại ngần gì khi ngồi sau tay lái của phụ nữ cả.
Địa điểm bọn họ đến là một nhà hàng nước ngoài. Cả hai bọn họ từng có thời gian ở nước ngoài nên Đoàn Ngọc lựa chọn nhà hàng này cũng không có vấn đề gì.
“Dạo gần đây hai bác rất lo cho anh”, trong lúc đợi bồi bàn lên thức ăn, Đoàn Ngọc tìm chủ đề nói.
Động tĩnh của Tạ Phong không thể qua mắt bố mẹ hắn. Vì vậy, bố mẹ hắn có chút ý kiến cũng chẳng có vấn đề gì lạ cả. Lạ ở đây là Đoàn Ngọc. Gia đình hai người vốn không thân. Là hắn và Đoàn Ngọc biết nhau nên hai gia đình mới biết nhau. Ban đầu, gia đình Đoàn Ngọc có ý gán ghép nhưng bị bố mẹ hắn từ chối. Sau đó, quan hệ của hai bên cứ không nóng không lạnh như vậy.
Đoàn Ngọc thấy Tạ Phong không nói gì tiếp tục: “Em biết gần đây anh đang tìm người. Dù sao, người cũng đi rồi. Anh không nên cố chấp.”
Đoàn Ngọc thử khuyên nhủ. Trong mắt cô, Tạ Phong chỉ là cố chấp với Mạc Linh mà thôi. Một khi hắn nhận ra cô có những điểm tốt đẹp hơn thì sẽ buông tha quá khứ thôi.
Tạ Phong không phản ứng. Đơn giản hắn không muốn nói. Đợi đến lúc bồi bàn mang thức ăn lên, hai bọn họ cũng không ai nói gì. Tạ Phong nhanh chóng kết thúc bữa ăn rồi nói: “Cảm ơn cô đã mời.”
Nói xong, hắn đứng dậy ra quầy thanh toán. Đoàn Ngọc chưa ăn xong cũng vội vã đứng dậy. Cô khó khăn lắm mới hẹn được hắn. Cô không muốn hắn chưa gì đã bỏ đi như thế.
“Tạ Phong, sao anh phải cố chấp như vậy?” Đoàn Ngọc vừa đuổi kịp hắn liền hỏi.
Tạ Phong không dừng bước. Đoàn Ngọc xúc động hét lên: “Cùng một chỗ với cô ta, anh sẽ chết.”
Tạ Phong dừng bước. Hắn nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm rồi tiến lại gần. Chỗ bọn họ đang đứng là bãi đỗ xe ngoài trời. Tạ Phong nhìn cô hỏi: “Cô nói cái gì?”
Đoàn Ngọc rất muốn tự vả cho mình một cái. Sao cô có thể lỡ lời trong lúc này? Tạ Phong rất thông minh. Chỉ cần cô nói hớ ra điều gì là hắn có thể bắt được manh mối ngay. Bình thường, Đoàn Ngọc cũng rất lý trí. Nhưng không hiểu sao động đến chuyện của Tạ Phong, cô lại mất bình tĩnh.
Khi đối mặt với Mạc Linh, Đoàn Ngọc vẫn là Đoàn Ngọc. Nhưng khi đối mặt với Tạ Phong, cô chỉ là con cừu nhỏ còn hắn là con sói đang chầu trực trước mặt.
Khí thế của Tạ Phong khiến Đoàn Ngọc nuốt nước bọt. Cô im lặng không nói. Trong mắt Tạ Phong lúc này tràn đầy nét tàn nhẫn và táo bạo. Hắn tiến lên một bước, Đoàn Ngọc vô thức lùi ra sau. Hai bọn họ cứ thế một tiến một lùi cho đến khi phía sau lưng của Đoàn Ngọc là cửa kính ô tô. Cô không còn đường thoát.
Chỗ bọn họ đang đứng là góc tối, khuất camera. Tạ Phong như một con thú săn mồi nhìn chằm chằm cô. Sống lưng Đoàn Ngọc lạnh toát. Chưa bao giờ cô thấy một Tạ Phong điên cuồng mất trí và đầy nguy hiểm như thế này. Cô vốn nghĩ hắn là người nho nhã, lễ độ chỉ là những điều này được giấu dưới vỏ bọc lạnh lùng mà thôi. Nhưng xem ra cô đã nhầm.
Tạ Phong hỏi lại: “Cô nói cái gì?”
Chất giọng lạnh lùng, đầy tàn nhẫn của hắn vang lên. Đoàn Ngọc không dám trả lời. Nếu được quay ngược thời gian cô chắc chắn sẽ không nói câu ấy. Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn rồi.
Tạ Phong không thấy cô trả lời, nhếch mép cười. Đoàn Ngọc nhìn ánh sáng phía xa hắt lên nửa gương mặt của hắn lúc này trông chẳng khác gì quỷ dữ. Cô muốn chạy trốn nhưng Tạ Phong nhanh hơn. Hắn đưa tay bóp chặt lấy cổ cô. Đoàn Ngọc cảm giác bản thân ngày càng khó thở. Cô giãy dụa nhưng tất cả đều là vô ích. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt không có tình cảm trước mặt cảm giác bản thân đã nhìn lầm rồi. Tạ Phong không phải lạnh lùng mà hắn là ác quỷ, là ác quỷ đội lốt người. Cô đáng nhẽ nên tránh xa hắn, càng xa càng tốt.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/12/2020, 23:32

Chương 58: Phát hiện manh mối

Đến tận lúc Đoàn Ngọc cảm giác như sắp chết vì ngạt thở thì Tạ Phong buông cô ra. Cơ thể Đoàn Ngọc theo quán tính trượt dài theo thân chiếc ô tô, ngồi bệt trên đất. Giây phút của sự sinh tử khiến cô nhận thức rõ một điều con người trước mặt là ác ma, là ác quỷ. Đoàn Ngọc đưa tay lên sờ cổ mình rồi ho sù sụ. Cô cố gắng hít thở để không khí tràn vào phổi, giảm bớt sự khó chịu.
Tạ Phong từ trên cao ngước nhìn Đoàn Ngọc như một sinh vật đã chết. Hắn lạnh lùng mở miệng: “Cô tốt nhất không nên liên quan gì đến chuyện Mạc Linh bỏ đi. Nếu không, tôi nghĩ cô nên cầu nguyện bản thân mình có thể xuống địa ngục nhanh nhất có thể.”
Hắn nói xong thì nhanh chóng rời đi. Đoàn Ngọc, cô ta có khả năng sống lại. Nếu cô ta cũng sống lại rất có thể là người đã giúp đỡ Mạc Linh trốn viện. Mạc Linh không thể tự mình trốn viện được. Cô nhất định phải có người giúp đỡ.
Đoàn Ngọc thích hắn. Điều này hắn biết nhưng cô ta chẳng bao giờ le ve gần hắn nên Tạ Phong làm như không thấy. Hắn thật không ngờ lần này người hắn không quan tâm lại có thể làm ra trò này. Nếu là Đoàn Ngọc, hắn nhất định sẽ bắt cô ta phải trả một cái giá thật đắt.
Tạ Phong gọi người đến đón mình rồi liên lạc với Duy Thiện, có lẽ, bọn hắn có thể tra camera trong bệnh viện từ những ngày trước để điều tra rõ hơn.
“Điều tra camera của bệnh viện từ thời gian Mạc Linh vào”, hắn ra lệnh, “Trong phòng của Mạc Linh hình như cũng có camera.”
“Được, em sẽ tìm dữ liệu”, Duy Thiện nhanh chóng nói.
Cậu cũng muốn kết thúc vụ này lắm rồi. Mạc Linh chưa tìm được ngày nào, sếp của bọn họ sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng ngày ấy. Cậu biết sếp mình hoàn toàn khác vẻ bề ngoài lịch lãm, nho nhã. Sếp của cậu là một ác ma dưới vỏ bọc của con người.
Vì vậy, bình thường nếu sếp vui vẻ, bọn họ có thể trêu chọc. Nhưng nếu sếp như bây giờ, bọn họ một tiếng cũng chẳng dám ho he gì cả.
“Theo dõi cả Đoàn Ngọc xem cô ta tiếp xúc với ai. Còn nữa, kiểm tra xem người của chúng ta có bị theo đuôi hay không”, hắn dặn dò.
“Em biết rồi”, Duy Thiện nói rồi nhanh chóng đi làm.
Cái tên Đoàn Ngọc này cậu cũng biết. Nhưng cậu cũng giống như sếp không quá để tâm đến người này. Cô ta chắc chắn sẽ không gây nên sóng gió gì. Nhưng ai mà biết được mọi chuyện lại thành ra như thế này. Mà theo lời sếp nói, cô ta rất có thể là chủ mưu.
Duy Thiện cũng không ngờ cô ta lại thích sếp. Chắc chắn Đoàn Ngọc đã bị vẻ ngoài của sếp lừa. Đợi đến khi cô ta nhìn rõ, chắc chắn Đoàn Ngọc sẽ không dám đến gần sếp của bọn họ.
Lại một đêm thức trắng, cuối cùng Duy Thiện cũng lần ra manh mối. Mặc dù dữ liệu trong camera ở phòng chị dâu được ngụy tạo rất khéo nhưng cậu cũng tìm ra lỗ hổng được. Ai bảo Duy Thiện là một trong những hacker hàng đầu thế giới cơ chứ.
“Sếp, anh nhìn xem, ngày này có người đến thăm chị dâu nhưng dữ liệu đã bị người động tay động chân”, Duy Thiện chỉ vào màn hình nói, “Theo phân tích thì người này là Đoàn Ngọc.”
“Bảy ngày trước khi chị dâu mất tích cũng là cô ta đến thăm. Camera hành lang và trong phòng tiếp tục không ghi lại được gì. Người bên cô ta cũng khá giỏi”, Duy Thiện nói thêm.
“Em cũng nghi ngờ camera trong phòng của chị dâu bị động tay động chân. Vì kiểm tra cam đến ba lần mà dữ liệu hình ảnh đều rất bình thường. Kiểm tra đến lần thứ mười mới lộ ra hình ảnh Đoàn Ngọc đến thăm lần một, sau đó thêm vài lần mới có cảnh lần thứ hai. Bây giờ em đang quét để xem có lộ ra gì nữa không”, Duy Thiện vừa nói vừa thao tác trên máy tính.
Không đầy năm phút sau, kết quả mới nhất đã hiện lên màn hình. Duy Thiện tiếp tục: “Ngày chị dâu mất tích, y tá đưa cơm hình như hơi có vấn đề. Ăn xong, chị dâu ra ngoài lấy nước.”
Duy Thiện dừng lại một chút rồi hét lên: “Anh, chị dâu rời đi rồi. Người này không phải chị dâu.”
Duy Thiện đã nhìn đi nhìn lại hình ảnh của Mạc Linh ít cũng phải trăm lần. Bây giờ dù chị dâu lẫn vào trong đám đông cậu cũng có thể tìm ra được. Vì vậy, Duy Thiện chắc chắn người này không phải chị dâu được.
Tạ Phong nhìn chằm chằm vào màn hình ra lệnh: “Tiếp tục điều tra. Còn nữa, mời Đoàn Ngọc đến phòng của tôi. Người của cô ta chống cự thì bắt hết lại cho tôi”
Hắn nói rồi rời đi. Cấp dưới nhanh chóng làm việc. Bây giờ bọn họ đã chắc chắn hướng đi của chị dâu rồi. Người đi thành phố M cũng được rút về, tập trung toàn lực cho hướng thành phố L.
Đoàn Ngọc nhanh chóng được người của Tạ Phong dẫn đến. Trên cổ cô hiện giờ đang quấn một chiếc khăn mỏng để che đi dấu vết bóp cổ trước kia. Hôm qua, khi về phòng, Đoàn Ngọc liên tục mơ thấy ác mộng khiến cô một đêm không ngon giấc.
Mãi mới ngủ được thì cô lại bị người đánh thức. Đó là người của Tạ Phong. Đoàn Ngọc không ngờ hắn nhanh chân đến vậy, chỉ có một đêm ngắn ngủi liền điều tra ra. Người của cô cũng đã bị khống chế hoàn toàn. Vì vậy, cô chỉ có thể đi theo bọn họ.
“Cô Đoàn hôm qua ngủ ngon chứ?” Tạ Phong nhếch mép cười mỉm.
Nụ cười đó khiến Đoàn Ngọc vô thức nhớ đến nụ cười ác quỷ ngày hôm qua. Cô vô thức co người vào trong ghế.
“Cô Đoàn chắc không quên hôm qua tôi nói gì đâu nhỉ?” Tạ Phong thấy dáng vẻ sợ sệt của cô ta mỉm cười nói.
Hắn xoay bút trên tay. Chiếc bút xoay tròn thu hút sự chú ý của Đoàn Ngọc. Nhìn chiếc bút, cô sợ sệt đưa tay sờ cổ mình. Cô sợ rằng chỉ một giây sau, Tạ Phong sẽ đâm nó vào cổ của cô.
Đoàn Ngọc nghĩ vậy càng run sợ hơn. Cô muốn sống, cô không muốn chết.
“Tôi….tôi….tôi chỉ đưa ra đề nghị. Tôi….tôi...tôi không ép buộc cô ấy”, Đoàn Ngọc ấp úng nói.
Sao khi đó cô lại não úng nước sống chết phải đến bên cạnh Tạ Phong vậy trời? Nếu cô không làm điều ngu xuẩn đó. Bây giờ cũng không ra nông nỗi thế này. Đoàn Ngọc nhớ kiếp trước Tạ Phong rất bình thường cơ mà. Sao đến khi cô sống lại, hắn lại thành ác ma vậy trời?
Đoàn Ngọc không biết Tạ Phong cũng sống lại. Cô càng không biết đời trước hắn cũng điên cuồng rồi nhưng tất cả những thứ ấy đều được hắn giấu rất kín kẽ. Còn đời này, hắn sống lại với chấp niệm phải ở bên Mạc Linh. Vì vậy, so với đời trước, Tạ Phong chỉ có điên cuồng, cố chấp hơn mà thôi.
Tạ Phong nghe người phụ nữ này nói xong vẫn mỉm cười. Chiếc bút trên tay hắn vẫn xoay đều. Đoàn Ngọc toát mồ hôi hột, sống lưng lại lạnh buốt giống y hệt tối hôm qua.
“Đó…đó…đó là tất cả những gì tôi làm. Tôi cũng không biết cô ấy đi đâu. Người của tôi theo cô ấy đến thành phố L thì bị mất dấu”, Đoàn Ngọc nhanh chóng nói.
Cô không biết nếu mình còn giấu diếm điều gì, Tạ Phong có thể xử tử cô tại đây hay không. Cô rất sợ, rất sợ qua hôm nay mình sẽ không còn sống nữa.
Lúc này, Tạ Phong dừng tay, chiếc bút xoay đều trở lại trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn cô mỉm cười hỏi: “Cô sống lại đúng không?”
Con ngươi Đoàn Ngọc trợn tròn đầy sợ hãi. Cô kinh ngạc nhìn hắn không thốt nên lời. Tại sao người này lại biết? Tại sao?
Tạ Phong mỉm cười, đứng dậy, tiến đến bên cạnh cô. Đoàn Ngọc vẫn không thốt ra nổi lời nào. Cô sợ hãi nhìn hắn.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 9/12/2020, 23:46

Chương 59: Dừng tay

Tạ Phong cúi sát, ghé vào tai cô nói: “Tôi cũng sống lại.”
Nói xong, hắn đứng dậy nhìn gương mặt của Đoàn Ngọc cắt không còn giọt máu nào. Trong lòng cô lúc này đang ngổn ngang cảm xúc. Cô không biết phải diễn tả ra sao. Sự sợ hãi xâm chiếm não bộ của cô. Cả cơ thể cô đều vang lên cảnh cáo phải tránh xa người này, đi càng xa càng tốt.
“Cảm ơn món quà của cô. Tôi sẽ trả lại một món quà ‘quý giá’ không kém”, Tạ Phong cười cười nói, “Hy vọng lần sau chúng ta không gặp lại nhau nữa.”
Tạ Phong dứt lời. Đoàn Ngọc bật dậy khỏi ghế. Cô lao ra khỏi phòng. Tiếng động lớn đến nỗi tất cả nhân viên trong phòng đều quay ra nhìn cô. Đoàn Ngọc không để ý. Cô hoảng sợ chạy đi. Thậm chí ngay cả khi bị vấp ngã, cô cũng nhanh chóng bò dậy lấy hết sức bình sinh chạy khỏi nơi này như kiểu đằng sau có ác ma đang đuổi mình.
Nhân viên trong văn phòng kinh ngạc. Bọn họ quay đầu nhìn vào phòng sếp. Tạ Phong đang đứng gần cánh cửa. Hắn nở một nụ cười nhẹ rồi từ tốn đóng cửa lại. Nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh đấy đều sởn hết cả gai ốc. Bọn họ rùng mình nhanh chóng quay lại công việc. Sếp thật đáng sợ quá đi! Chị dâu ơi, chị ở đâu mau trở về cứu bọn em!
Tạ Phong là người ăn miếng trả miếng. Với những gì Đoàn Ngọc đã gây ra, hắn có thể không giết cô ta nhưng chắc chắn không để cô ta sống yên ổn.
“Tài sản cá nhân của Đoàn Ngọc, tìm người tiêu giùm cô ta đi”, Tạ Phong gọi điện cho Đăng Khôi ra lệnh, “Cũng đánh tiếng với nhà họ Đoàn nữa. Chỗ nào lấy danh nghĩa cá nhân của Đoàn Ngọc cũng dẹp luôn đi.”
Đầu bên kia không hỏi lý do đã chấp hành mệnh lệnh. Đây cũng là điều Tạ Phong thích ở Đăng Khôi. Cậu ta là một người trung thành, kỷ luật thép, khá giống tác phong quân đội.
Ân oán tính toán rõ ràng đó là nguyên tắc của hắn. Chuyện lần này, nhà họ Đoàn không nhúng tay, hoàn toàn là ý của một mình Đoàn Ngọc. Vì vậy, một mình cô ta chịu khổ là được. Hắn cũng không muốn lôi người khác vào làm gì.
Tạ Phong đứng gần cửa sổ. Đôi mắt nhìn những tòa nhà phía xa. Đoàn Ngọc cũng sống lại. Vậy hắn có thể chắc chắn Mạc Linh cũng sống lại. Vì cô sống lại nên mới quyết định bỏ đi như vậy. Nhưng càng là như vậy, hắn nhất quyết phải kéo cô về. Mạc Linh, nhất định phải ở bên hắn.
Nhưng Mạc Linh sống lại sẽ đi đâu? Cô có nơi nào khác để đi ngoài thành phố này sao? Mạc Linh sinh ra và lớn lên ở thành phố này. Thậm chí cô cũng chết ở đây. Vì vậy, hắn không biết còn nơi nào Mạc Linh có thể đi hay không nữa? Cô rốt cuộc là chạy đến chỗ nào?
Tung tích của Mạc Linh, hắn mới chỉ biết một nửa. Nhân viên dưới trướng cũng đang lật tung mọi ngõ ngách, điều tra mọi chuyến vận tải hành khách ở thành phố L. Nhưng tất cả như mò kim đáy bể. Sự kiên nhẫn của Tạ Phong từng ngày từng ngày bị mài mòn. Tạ Phong không biết hắn có thể kiên trì đến bao giờ nữa. Bây giờ đã là hai tháng kể từ ngày Mạc Linh biến mất. Cuộc sống của hắn cũng đi vào bế tắc.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, Tạ Phong đều ngồi yên lặng trên chiếc ghế làm việc của mình. Trong căn phòng tối om, hắn đưa mắt nhìn thứ ánh sáng rực rỡ, xa vời. Trong lòng hắn lúc ấy sẽ tự hỏi không biết Mạc Linh đang làm gì, không biết cô có nhớ hắn không.
Hắn nhớ lần cuối cùng thấy Mạc Linh hình như là vào ngày kỷ niệm đám cưới của cô. Hắn lúc ấy đi gần cô đến nỗi hắn giơ tay là có thể ôm trọn lấy cô vào lòng. Nhưng đương nhiên hắn không làm. Và hắn để vuột mất cô mãi mãi.
Kế hoạch của Tạ Phong thực ra rất thành công. Nhưng hắn lại chẳng tính nổi việc cô sống lại. Hắn cứ ngỡ đó là đặc quyền của riêng mình để khiến Mạc Linh về bên cạnh hắn. Nhưng hóa ra, cô cũng có đặc quyền ấy. Và Mạc Linh lựa chọn cách rời đi, cô lựa chọn cách tránh xa hắn.
Tạ Phong mỉm cười, nụ cười đầy chua chát và cay đắng. Hắn cả hai đời hình như đều ngu ngốc. Hắn luôn thua trên tay của một người mà hắn chẳng thể nào kiểm soát nổi.
Chất lỏng đắng chát chảy vào cổ hắn để lại cảm giác nóng bỏng. Tạ Phong vẫn ngồi nơi đó nhìn ra bên ngoài. Hắn trở về thành phố này cũng đã mấy tháng rồi. Nhưng trong mấy tháng ấy, hắn chưa lần nào gặp mặt cô một cách chính thức.
Hắn ngồi đó rồi ngủ quên không biết từ lúc nào. Khi hắn tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao, trên người hắn có một tấm chăn mỏng. Hắn choàng dậy. Người phụ nữ đang ngồi trên ghế mỉm cười quay lại nhìn hắn: “Dậy rồi à?”
Tạ Phong nuốt nước bọt sau đó vội vã vào phòng nghỉ. Năm phút sau, hắn đã trở lại với bộ dáng chỉnh tề như bình thường.
“Ngồi xuống đi”, người phụ nữ ra lệnh.
Đôi tay mềm mại với những ngón tay thon dài của bà cầm lấy ấm trà, rồi nhấc ấm trà lên rót cho hắn một tách. Toàn bộ động tác đều nhẹ nhàng, mềm mại giống như một điệu múa vậy. Càng như thế Tạ Phong càng thấy sợ hãi. Trên đời này, hắn cũng chỉ sợ hãi một người phụ nữ duy nhất mà thôi.
“Mẹ đến con không vui à?” Người phụ nữ mỉm cười hỏi.
Người phụ nữ ngồi trước mặt hắn với gương mặt thanh thoát, trẻ trung hơn tuổi này chính là mẹ hắn, Ánh Tuyết. Bà không ở trong quân đội nhưng khí thế ấy luôn khiến hắn sợ hãi. Bà cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, dịu dàng, mềm mại, khiến người ta mất cảnh giác, không đề phòng. Nhưng bà cũng có thể ra tay trong chớp mắt, nắm được điểm yếu của người khác.
“Sao mẹ lại đến đây ạ?” Tạ Phong nuốt nước bọt hỏi.
Bố mẹ hắn dù đã lớn tuổi nhưng vẫn luôn mặn nồng, dính nhau không rời. Sao bố hắn có thể để mẹ đi ra ngoài một mình như thế này được.
“Không cần tìm bố con”, bà Tuyết mỉm cười. Bà nuôi Tạ Phong lớn, bà hoàn toàn biết thằng bé đang nghĩ gì.
Tạ Phong im lặng. Nếu có bố hắn có thể vớt vát chút nhưng nếu không thì khả năng hắn chết rất cao. Với mẹ hắn dường như không có hai từ nhân từ.
“Cánh cứng rồi, muốn bay đúng không?” Bà Tuyết hỏi.
“Dạ không ạ”, Tạ Phong nhún nhường nói.
Hắn điên cuồng, cố chấp là thật nhưng hắn dù thế nào vẫn sợ mẹ mình. Mẹ mang đến cho hắn cảm giác như người bề trên vậy. Nhưng hơn hết, mẹ luôn yêu hắn. Điều này hắn biết.
“Lựa chọn rời đi là lựa chọn của con bé”, bà Tuyết nhẹ nhàng nói, “Lựa chọn tìm kiếm là lựa chọn của con. Còn tìm được hay không lại là chuyện khác.”
Tạ Phong im lặng. Bà Tuyết nói tiếp: “Con không thể phí thời gian ngồi đây chỉ để tìm kiếm con bé. Tạ Phong, như thế không đáng với con và với cả nó. Nếu con bé biết thì nó sẽ thế nào?”
Tạ Phong im lặng không trả lời. Chính xác là hắn biết mẹ nói đúng. Hắn u mê cả đời trước, mê muội trong cảm xúc mấy tháng trời. Hắn không thể như thế nhưng cũng không thể bỏ cuộc được.
“Dừng tay đi, ít nhất là tạm thời cho đến khi con tìm được cách. Điên cuồng tìm kiếm trong vô vọng không phải là cách”, bà Tuyết nhấp một ngụm trà rồi nói thêm, “Thành phố S không có gì đặc sắc. Con đến thành phố P đi chỗ đó đang phát triển.”
“Dạ”, Tạ Phong đáp lại.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”, bà Tuyết cầm túi xách của mình đứng lên nói, “Nếu hai đứa thực sự có duyên không sớm thì muộn cũng gặp nhau thôi.”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 10/12/2020, 00:05

Chương 60: Kỳ thi

Bà Tuyết ra khỏi phòng không lâu nhân viên công ty nhận được thông báo mới nhất. Tất cả công việc trên tay bọn họ liên quan đến Mạc Linh đều dừng lại. Bọn họ sẽ được nghỉ hai ngày sau đó di dời đến thành phố P.
Lúc nhìn thấy thông báo này, Duy Thiện còn nghĩ sếp đã buông tay. Nhưng nhớ lại trình độ điên cuồng của sếp thì chưa chắc.
Trở lại một tháng trước ở thành phố P,
Cuối cùng cũng đã đến thời gian Khánh Vy và Mạc Linh thi để lấy chứng nhận nghệ nhân. Thời gian này bọn họ đều cố gắng luyện tập kỹ thuật dệt. Mạc Linh đã học xong nhóm dệt đôi rồi. Như vậy cô còn dệt viền, dệt nổi, dệt chìm với dệt hai mặt nữa. Tóm lại còn rất nhiều thứ phải học. Còn Khánh Vy chậm hơn, nhỏ mới học xong dệt đơn mà thôi.
Buổi thi hôm đó, cả nhà họ Mạc đều xuất động. Mạc Linh ở nhà cậu mợ cũng đã hơn một tháng rồi. Mọi người cũng đã bắt đầu quen thuộc nhau hơn. Thêm nữa, bọn họ thấy tính tình của Mạc Linh không quá bết bát như tưởng tượng. Mạc Linh là người thẳng thắn, giàu tình cảm. Nhưng cô ít kinh nghiệm sống cũng không biết cách ở cùng người khác. Một tháng qua, ở cùng nhà họ Mạc, Mạc Linh cũng học được rất nhiều.
“Hai đứa cứ bình tĩnh mà làm. Nhất định sẽ đậu thôi”, ông Duy vui vẻ nói.
Nghệ nhân mỗi năm được công nhận ở thành phố này không ít. Nhưng không phải ngày nào cũng đông người thi như buổi hôm nay hai đứa thi cũng vậy. Cả buổi cũng chỉ có năm người thôi. Vì vậy, mọi người đều được xếp vào buổi sáng.
Mạc Linh và Khánh Vy là hai đứa thi bằng dệt vải nên ngồi chung một chỗ, tiện cho các giám khảo kiểm tra. Giám khảo đương nhiên đều là những người có máu mặt trong nghề. Cụ Dương là con cháu của thế gia nhiều đời dệt vải tiến cung. Bây giờ, nhà cụ cũng vẫn làm nghề dệt nhưng chủ yếu để trưng bày hoặc trong các lễ hội văn hóa của Chính phủ mà thôi. Cụ Minh là đại diện của nghề dệt vải đương đại. Gia đình nhà cụ làm nghề này muộn hơn những nhà khác nhưng có công mang màu nhuộm nước ngoài và dệt kiểu mới về nước. Từ đó, đây cũng trở thành con đường phát triển của nhà cụ. Còn cụ Hoàng là nhà chuyên dệt tơ lụa. Tơ lụa của bọn họ là loại thượng hạng.
So với ba nhà sáng như mặt trời ban trưa thì nhà họ Mạc kém hơn một chút. Nhưng nhà bọn họ có ưu thế bởi kỹ thuật dệt độc đáo. Mấy năm nay, Chính phủ cũng muốn khôi phục nhưng khổ nỗi cho dù bọn họ có đưa sách tổ truyền ra cũng không ai đọc hiểu. Ngay cả ba cụ đang ngồi kia và con cháu bọn họ cũng không hiểu. Vì vậy, ông Duy mới đành vứt xó.
“Mạc gia tìm được người kế thừa rồi à?” Cụ Dương thấy ba người tiến vào liền hỏi.
Ông Duy là đại diện Mạc gia nên được tiến vào theo.
Mặc dù gọi một tiếng cụ nhưng ba người ở đây đều không quá già, áng chừng khoảng bảy mươi, gần tám mươi thôi. Nhưng vì bọn đức cao vọng trọng nên gọi một tiếng cụ để thể hiện sự kính trọng.
“Đúng vậy thưa cụ”, ông Duy vui vẻ nói.
Cụ Dương gật đầu, ra hiệu cho Mạc Linh và Khánh Vy ngồi vào khung dệt. Đề của bọn họ là giống nhau, dệt loại 1 và 3 của nhóm dệt đơn và dệt loại 4 ở nhóm dệt đôi. Khi Khánh Vy nhận được đề, cô quyết định bỏ mẫu dệt loại 4 đi. Dệt đôi nhỏ mới học, còn học loại 1 chưa thành thạo nên dứt khoát chọn cái mình thành thạo. Đằng nào cô chỉ cần 2/3 loại đạt yêu cầu là được. Mà hai mẫu kia Khánh Vy đã dệt đi dệt lại trong thời gian này rồi nên chắc chắn rất thành thạo. Mạc Linh đã thạo cả ba loại nên cô quyết định không bỏ.
Hai người cùng một lúc dệt loại 1 ở nhóm dệt đơn. Ba cụ ngồi nhìn động tác của hai người có vẻ rất thành thạo. Nhìn Khánh Vy có vẻ quy củ, đúng mực hơn trong khi Mạc Linh mang chút tùy ý. Nhưng dù sao, bọn họ phải xem thành quả thì mới đánh giá được.
Đây là lần duy nhất trong mấy chục năm gần đây nhà họ Mạc có người thi nghệ nhân nên ba người ở đây cũng châm trước. Bọn họ không muốn một kỹ thuật tốt như thế bị mai một nên chọn những đề không quá khó. Nếu không phải mọi người ở thành phố này không đọc hiểu nổi một chữ của sách tổ truyền Mạc gia thì cũng không đến nỗi.
Ba cụ ở đây đều là người học rộng, tài cao. Bọn họ không phải lần đầu tiên xem sách tổ truyền của Mạc gia, Trước kia, ông nội chính là bố của ông Duy nhờ bọn họ xem rồi nhưng khổ nỗi không ai hiểu nên đành chịu chết.
Mạc gia không giống các gia tộc khác. Nhà bọn họ có tổ truyền nếu trong dòng họ không kiếm được người thực tài có thể đi nhờ người ngoài. Cũng vì vậy mà ông nội của Mạc gia và ông Duy mới có thể đem sách tổ truyền ra cho mọi người xem một cách công khai như vậy.
Rốt cuộc dù đã làm vậy nhưng không ai có duyên với Mạc gia. Cuối cùng, hôm nay người hiểu được lại là người Mạc gia. Quả thật là nhân quả tuần hoàn. Đồ của Mạc gia, chỉ người Mạc gia xem mới hiểu.
Khánh Vy là người xong trước. Nhỏ dứt khoát bỏ bài thi thứ ba nên chỉ hai tiếng là xong. Trong khi Mạc linh vẫn đang dệt. Tính ra, nghề dệt muốn thi cũng khó. Cùng họ, thi liên tục ba tiếng, chỉ có ngồi dệt. Ai khác họ thi tận hai buổi vì có đến năm đề.
Khánh Vy dệt xong, vải được mang lên cho ba vị giám khảo xem. Bọn họ lần lượt sờ vải sau đó đặt về chỗ cũ không nói gì. Đợi gần một tiếng sau, Mạc Linh cũng dệt xong. Vải được đưa lên cho giám khảo. Khánh Vy và Mạc Linh đi ra ngoài đợi.
Ba cụ xem vải dệt, càng xem càng thấy thích thú. Bọn họ vui mừng vì rốt cuộc kỹ thuật dệt này không bị mai một.
“Anh Duy, cháu gái anh khá lắm”, cụ Hoàng liên tục khen tốt.
Ông Duy đại diện cho Mạc gia nên được ở lại trong cả quá trình. Đây là quy định của cục. Vì nếu người ngoài, bọn họ sẽ có quyền ưu tiên mười về trong tộc làm việc.
“Con bé học dệt đến bước nào rồi?” Cụ Minh hỏi thêm.
“Thưa cụ, Mạc Linh học xong dệt đơn và dệt đôi rồi ạ, đang học dệt nổi”, ông Duy thành thật nói. Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu diếm cả. Dù sao, sau này nếu muốn mở rộng kinh doanh nhà bọn họ chắc chắn cần thuê thêm người. Đến lúc ấy kiểu gì cũng phải truyền đạt lại kỹ thuật mà.
Nhưng nếu đã là nghệ nhân, khi truyền đạt lại bọn họ được quyền ghi danh sách những người học để tiện theo dõi. Những người nào truyền ra ngoài khi chưa được sự cho phép sẽ bị xử phạt nặng thì vĩnh viễn đuổi ra khỏi nghề. Những tiệm dệt lâu đời đều không thuê như vậy tương đương với việc chỉ có đổi nghề mà thôi.
“Tốt! Tốt! Tốt”, cụ Dương cũng khen ngợi.
Vậy là kỹ thuật của nhà họ Mạc sẽ không bị mai một. Tương lai phường dệt cổ truyền của thành phố P lại thêm một nhà. Các phường dệt truyền thống ở thành phố này đều rất đùm bọc, đoàn kết với nhau. Bọn họ không cạnh tranh bởi thị trường rất lớn, ai cũng có phần. Mỗi nhà lại có một nét đặc sắc riêng không lẫn lộn. Vì vậy, nếu có một nhà nào đó khôi phục, bọn họ đều rất mừng. Đó cũng chính là lý do có thể lập nên cục để cấp phép nghệ nhân dệt như vậy.
“Hai đứa còn nhỏ, cần phải học tập các cụ nhiều”, ông Duy vui mừng nói.
“Đợi đến khi hai đứa học được dệt hai mặt nhớ dệt một tấm đưa đến đây”, cụ Dương dặn dò thêm.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 10/12/2020, 00:39

Chương 61: Những chuyện tiếp theo

Cụ Dương dặn dò xong, hai người còn lại trong phòng cũng nói thêm vài câu. Tờ kết quả kiểm tra nhanh chóng được các cụ thông qua. Ông Duy vui mừng nhận lấy, cảm hơn ba cụ rồi đi ra ngoài. Bây giờ, Mạc Linh và Khánh Vy làm giấy tờ đăng ký nữa là chính thức trở thành nghệ nhân.
“Không biết sao bố con lâu ra quá”, bà Loan lo lắng nói.
Bà Loan về làm dâu nhà này thời gian không ngắn. Bà đã nhìn thấy hết sự lo lắng, đau đáu của cả bố chồng và chồng mình. Mạc gia phát triển mấy trăm năm như thế, bố chồng và chồng bà không muốn đến thời bọn họ lại bị hủy. Nhưng lực bất tòng tâm, ngay cả khi công khai sách tổ truyền cũng chẳng có ích gì.
Lần này, Mạc Linh lại tình cờ đọc hiểu chúng. Chồng bà lại có hy vọng. Nhưng chính điều này lại khiến bà lo sợ. Hy vọng rồi lại thất vọng, cảm giác ấy không thoải mái chút nào. Bà Loan sợ rằng chồng mình lại một lần nữa chán chường, rơi vào bế tắc.
“Mẹ yên tâm, chắc chắn sẽ được mà”, cái Dương an ủi.
Con bé cũng lo lắng. Nhưng hai người vừa mới thi xong, nó không muốn tạo áp lực lên bọn họ một chút nào. Cả tháng nay chị gái nó và Mạc Linh cố gắng nhường nào nó đều nhìn thấy hết. Mạc Linh từ một cô tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước bây giờ trên bàn tay cũng bắt đầu xuất hiện vết chai mờ. Mạc Linh dệt đi dệt lại không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn nhiều hơn Khánh Vy nhiều. Mỗi ngày, từ sáng sớm đến đêm khuya, Mạc Linh ngoại trừ thời gian ăn uống, ngủ nghỉ đều dệt vải. Cái Dương không biết chị ta lấy đâu ra kiên trì lặp đi lặp lại môt công việc nhàm chán như vậy.
Mạc Linh không quá lo lắng như mọi người tưởng tượng. Cô cũng đã cố hết sức rồi. Hơn nữa, một tháng qua, những ngày cô dệt đi dệt lại cho đến lúc thành thạo cũng không phải vô ích.
“Sao rồi anh?” Bà Loan thấy chồng mình đi ra vội vàng chạy tới hỏi.
Ông Duy tươi cười nhìn bà khua khua tờ giấy trên tay nói: “Qua rồi”
Bà Loan thấy vậy sững người lại trong giây lát rồi cùng bật cười. Đôi mắt bà thậm chí còn ươn ướt. Cuối cùng, nếu xuống suối vàng chồng bà cũng có thể mỉm cười nhìn tổ tiên rồi. Mạc Y Phường không bị tàn lụi trong tay chồng bà.
“Hai đứa cầm giấy qua phòng 103 để làm giấy chứng nhận”, ông Duy tiến lại gần nhắc nhở, “Lần này các cụ trong hội dệt ưu ái. Bao giờ, hai đứa dệt ra vải dệt hai mặt nhớ mang đến cho các cụ.”
Mạc Linh và Khánh Vy đều vâng dạ sau đó cầm giấy đi qua bên kia. Việc chứng nhận nghệ nhân của thành phố P cũng không mất quá nhiều thời gian. Đương nhiên ngày nào đông thì phải xếp hàng đợi nhưng ngày vắng vẻ chỉ chừng mười phút là xong, trong đó có cả việc chụp ảnh. Vì phiếu đánh giá đã có dấu của những người uy tín trong nhà nên hội trưởng đóng dấu cũng nhanh. Đây là kết quả của việc giảm thiểu thủ tục hành chính và khuyến khích phát triển văn hóa truyền thống. Còn nếu như vài năm trước, để lấy giấy chứng nhận phải ít nhất là hai tháng.
“Cuối cùng em cũng thành nghệ nhân rồi”, Khánh Vy cầm giấy chứng nhận trên tay vui vẻ nói.
Nhỏ đã mong ước có giấy này từ lâu. Nhưng trước kia, mỗi lần nghĩ đến nhỏ đều chỉ có cảm giác nuối tiếc. Nhỏ xem không hiểu sách tổ truyền dù có đọc đi đọc lại hàng trăm lần đi nữa.
Mạc Linh không nói gì. Cô không cảm nhận được tâm tình của Khánh Vy lúc này. Cô không được lớn lên trong Mạc gia, không có được cảm giác vui sướng khi nhìn thấy Mạc Y Phường một lần nữa khởi sắc. Nhưng nhìn Khánh Vy vui như vậy, Mạc Linh cũng mỉm cười.
Bọn họ thi một lần là qua vì vậy cả gia đình kéo nhau đi ăn tiệm. Nợ nần bên ngoài cũng đã trả hết. Mặc dù vẫn còn nợ Mạc Linh nhưng dù sao tình cảnh gia đình cũng đỡ hơn nhiều. Thái độ của mọi người với Mạc Linh cũng tốt hơn. Thời gian ở cùng nhau khiến mọi người cũng hiểu rõ cô hơn.
“Hai đứa khi về cũng cần cố gắng dệt và học thêm cách dệt mới. Bây giờ cả Mạc Y Phường chỉ dựa vào hai đứa thôi”, ông Duy dặn dò, “Tin tức chắc chắn sẽ được hiệp hội sớm công bố. Khi ấy chúng ta cũng phải dệt vải gửi đến những nơi khác để bàn chuyện làm ăn nữa.”
“Những chuyện này cháu không dành, cháu chỉ đảm nhận phần dệt và kỹ thuật thôi”, Mạc Linh nói. Cô chưa bao giờ thành thạo chuyện kinh doanh cả cũng chưa bao giờ thử nhúng tay vào.
Ông Duy nghe vậy cũng không ép. Tính cách của Mạc Linh cũng phù hợp với kỹ thuật hơn. Còn Khánh Vy có vẻ sẽ làm tốt chuyện kinh doanh.
“Con vẫn sẽ dệt vải nhưng cũng đi theo bố để xem chuyện hợp tác”, Khánh Vy nói. Nhỏ học về cái này. Bây giờ có cơ hội thực hành sao lại bỏ lỡ. Hơn nữa, so với dệt vải, Khánh Vy rõ ràng thích kinh doanh hơn. Nhỏ vui mừng khi nhận được giấy chứng nhận cũng chỉ vì chấp niệm thôi. Mấy năm qua vì không có một nghệ nhân nào nên Mạc Y Phường cũng phải đóng cửa. Do đó, Khánh Vy mới chấp nhất với tờ giấy này đến vậy.
“Đến lúc đó rồi xem thế nào”, ông Duy lựa lời nói. Thứ nhất, bọn họ đang ở trên đường bàn chuyện này cũng không tiện. Thứ hai, ông không muốn Mạc Linh hiểu nhầm là mình thiên vị con gái. Dù sao, kinh doanh nghe vẫn hấp dẫn hơn là ngồi phòng dệt vải.
Mạc Linh cũng hiểu ý của cậu. Nhưng cô không vội vàng giải thích. Đây không phải là địa điểm lý tưởng. Khánh Vy nói xong câu đó cũng thấy có vấn đề. Rõ ràng là nhờ Mạc Linh, Mạc Y Phường mới có khả năng khôi phục. Nhưng bây giờ cô nói vậy lại như có chút muốn chiếm công, tranh lợi về phía mình. Bà Loan cũng lo lắng. Bà sợ rằng quan hệ khó khăn lắm mới tốt đẹp của bọn họ lại bị rạn nứt. Mỗi người đều mang một tâm sự riêng. Vì vậy, sự vui vẻ lúc đầu đã bị phai nhạt dần.
Ông Duy đặt một bàn trong phòng riêng. Đợi gọi thức ăn xong, ông định nói gì đó thì Mạc Linh đã lên tiếng: “Cậu, mợ những gì cháu nói là thật. Cháu không rành chuyện kinh doanh nên sẽ không nhúng tay vào. Em Vy hay ai làm cũng được, cháu không có dị nghị gì. Nếu Vy làm thì đỡ phải thuê người bên ngoài.”
Mạc Linh nói thế khiến ông Duy giật mình. Con bé vốn nói thật nhưng ông lại sợ đông sợ tây. Bọn họ là người nhà với nhau, có gì nói thẳng ra chẳng phải tốt hơn sao? Dù có hơi mất lòng nhưng như thế còn tốt hơn không nói, tự mình suy nghĩ miên man nhiều.
“Cậu sợ cháu nghĩ bậy”, ông Duy nói, “Dù sao Mạc Y Phường khôi phục được cũng là nhờ cháu.”
“Cậu, cháu nói thật”, Mạc Linh nhìn ông Duy rồi nhìn những người khác nói, “Ngoài dệt vải cháu cũng muốn học thêm cái khác nên sẽ không có thời gian. Kinh doanh không phải sở trường của cháu. Cháu cũng không có ham mê phải quản tất cả mọi chuyện. Hơn nữa, em Vy cũng có công. Cậu mợ rồi cả Dương cũng có công. Nếu cứ phân chia rạch ròi như vậy thì đến bao giờ?”
“Cháu Linh nói cũng đúng. Chúng ta là người trong nhà với nhau”, bà Loan lúc này mới lên tiếng, “Nhưng tiền bạc anh em còn phải rõ ràng nữa là. Nên mợ nghĩ thế này, tốt nhất chúng ta làm rõ với nhau ngay từ đầu. Lợi nhuận từ Mạc Y Phường ai lấy bao nhiêu, ai quản lý cái gì. Như vậy sẽ dễ dàng hơn. Nói miệng không đảm bảo làm hẳn thành bản cam kết. Mạc Y Phường là phường nghề sẽ không quá rắc rối”

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 10/12/2020, 00:52

Chương 62: Thỏa thuận lần nữa

“Được, vậy chúng ta vừa ăn vừa bàn”, ông Duy mỉm cười nói. Dù sao, có vấn đề gì nói rõ ra sẽ tốt hơn rất nhiều. Mạc Linh và hai đứa em họ cũng không dị nghị gì cả.
Đồ ăn sau đó nhanh chóng được phục vụ bưng lên. Mọi người bắt đầu vừa ăn vừa bàn chuyện.
“Mạc Y Phường hiện giờ chỉ còn biển hiệu”, ông Duy giới thiệu, “Ngày trước khi ông ngoại cháu còn sống cũng khá chật vật để duy trì. Khi ấy, nghệ nhân của chúng ta không có. Ông nội cháu cũng biết dệt nhưng không thấy được tinh túy của Mặc gia. Do đó, cửa tiệm rơi vào tình trạng ế ẩm. Nên bây giờ chỉ còn mỗi cửa hàng ở nhà thôi.”
“Mạc Y Phường vốn kinh doanh gì ạ?” Mạc Linh hỏi “Nếu chỉ là vải dệt sẽ khó có thể phát triển được.”
Đây là lời thật lòng của Mạc Linh. Nếu chỉ bán mỗi vải dệt dù có hồi phục lại cũng không có ích gì. Hiện nay, rất ít người mua vải dệt về tự tay may vá. mà cho dù có khách cũng không gánh nổi phí duy trì cửa hàng. Nếu tìm đến những tiệm may hay tiệm gia công thì hơi khó. Tiệm may chưa chắc người ta đã nhận còn bên gia công yêu cầu số lượng lớn. Hiện giờ, người dệt vải được chỉ có Mạc Linh và Khánh Vy. Dù hai người có dệt hết công suất cũng không đủ để chạy một máy cho người ta. Hơn nữa, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe hai người. Mà kiểu làm ăn một ngày đánh cá, hai ba ngày phơi lưới sẽ không thể giải quyết vấn đề của bọn họ.
“Đương nhiên không chỉ vải dệt”, Khánh Vy nói, “Em muốn kinh doanh thêm cả quần áo, túi vải các thứ.”
“Cậu có thể nói thêm về cửa hàng được không. Lúc nãy cháu vội quá đã nói sang chuyện khác rồi”, Mạc Linh chân thành nói. Cô quả thật có chút nóng vội. Trước hết hiện giờ cô cần phải biết tình hình của cửa hàng đã rồi những thứ khác tính sau.
“Cửa hàng đóng cửa gần một năm nay rồi. Trên trang hiệp hội ngành nghề truyền thống cũng không có chúng ta”, ông Duy buồn rầu nói, “Mạc Y Phường biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết. Nếu muốn khôi phục lại trước tiên cũng phải liên hệ một vài ban ngành rồi trang trí, tu sửa lại cửa hàng.”
Ông Duy sầu lòng nghĩ. Nhưng cũng may hiện giờ nhà có hai nghệ nhân nếu muốn khôi phục bọn họ có thể chạy đi vay vốn được. Số tiền ông mượn của Mạc Linh cũng có dư một ít có thể thêm vào nữa.
“Trước kia trong tiệm thường bán vải dệt loại nào ạ?” Mạc Linh hỏi thêm.
“Khi ông ngoại cháu còn sống thì vải dệt đơn nhiều nhất tại ông cũng không quá rành cái khác”, ông Duy trả lời, “Còn rất lâu về trước thì nhà ta luôn đầy đủ các loại vải dệt.”
“Cháu sẽ cố gắng để học xong một loại dệt nữa trước khi mở lại cửa hàng là được”, Mạc Linh hơi nhíu mày nói, “Như vậy vải dệt cũng nhiều loại hơn. Trước mắt, Khánh Vy vẫn sẽ dệt nhóm đơn, nhóm đôi cháu dệt. Nếu em nó quá bận thì cháu có thể giúp. Còn chuyện đa dạng sản phẩm mọi người nên suy nghĩ thật kỹ. Tự mình may hay đưa người khác may hộ cũng là một vấn đề.”
Mạc Linh nói rồi, cô chỉ lo phần kỹ thuật. Những chuyện khác cô sẽ không quản. Nếu mọi người muốn cô nêu ý kiến cô sẽ nêu còn không thì thôi.
“Vậy chuyện chia phần tính thế nào ạ?” Khánh Vy hỏi. Chuyện này cũng là một vấn đề rất quan trọng. Nhiều gia đình, bố mẹ, anh chị em ruột với nhau còn tranh chấp chuyện này nữa cơ mà.
“Chia đều sao ạ?” Mạc Linh hỏi. Cô không phải không có khái niệm tiền bạc chỉ là cảm thấy chia đều khá hợp lý mà thôi. Cô dù đọc được sách gia truyền, hiểu được cách dệt nhưng không có mọi người cũng chẳng làm được gì. Khánh Vy còn phải dạy cô dệt nữa cơ mà.
“Chia như thế không được”, ông Duy lắc đầu, “Mạc Linh cháu không phải không biết không có cháu Mạc Y Phường sẽ chỉ có nước đóng cửa mãi mãi. Kỹ thuật dệt vốn là căn cốt của tiệm nhà chúng ta.”
“Cậu cháu nói đúng đấy. Nếu không có cháu, sách tổ truyền cũng chẳng ai đọc hiểu”, bà Loan nói thêm.
“Chị không biết trước khi chị đến, sách tổ truyền đã ở dạng bán công khai nhưng không một ai trong thành phố này đọc hiểu cả”, Khánh Vy nói thêm.
Mạc Linh nghe vậy càng ngạc nhiên. Cô không ngờ đến mức vậy luôn. Chữ trong sách tổ truyền trong mắt Mạc Linh dù khó hiểu nhưng vẫn đọc được. Song trong mắt người khác hoàn toàn trở thành kinh phật. Chính là kiểu tách riêng từng chữ thì hiểu nhưng gộp chung lại sẽ chẳng hiểu gì. Đó cũng là lý do tại sao Mạc gia giữ được vị trí của mình bao nhiêu năm nay. Cho dù người có tâm muốn học cũng phải xem thiên phú có không đã.
“Cậu nghĩ cháu chiếm năm phần đi”, ông Duy lên tiếng.
“Mợ với cái Dương không làm gì trong này nên không lấy”, bà Loan cũng thẳng thắn nói.
Mạc Y Phường ngay từ lúc bà vào làm dâu đã không nhúng tay đến rồi. Mọi sự ở đây đều do chồng bà và bố chồng quyết định. Bà Loan cùng lắm chỉ hỗ trợ vài việc cỏn con mà thôi. Cái Dương cũng vậy. Mười mấy năm, con bé cũng chỉ chăm chú học tập, hoàn toàn không dính dáng gì cả.
“Cháu nghĩ như vậy không ổn”, Mạc Linh lắc đầu, “Có nhiều thứ cháu cũng không hiểu, chiếm năm phần thì nhiều quá. Mợ với em không có tham gia nhưng cũng có công sức.”
Cô chưa bao giờ muốn chiếm lợi từ bọn họ cả. Quãng thời gian ở chung khiến Mạc Linh càng có thêm hiểu biết về bọn họ. Bọn họ đều là người tốt, chút lợi lộc này không nên chiếm lấy. Nó cũng không phải là của cô.
Ông Duy im lặng trầm ngâm suy nghĩ. Ông không muốn chiếm lợi từ Mạc Linh nhưng cô cũng vậy. Trước kia chỉ có gia đình ông sẽ không phải lo lắng chuyện này.
“Cháu chiếm ba phần, còn lại mọi người chia nhau thế nào ạ”, Mạc Linh dè dặt hỏi. Cô không muốn chiếm lợi nhưng cũng không muốn bọn họ phiền lòng. Chuyện này cũng không đáng để cô và cậu mợ cãi nhau.
“Như thế này đi, cháu bốn phần còn lại mọi người chia nhau”, sau khi suy nghĩ ông Duy thận trọng nói, “Cháu cũng đừng từ chối nữa. Đây đều là phần cháu nên nhận.”
Bà Loan thấy chồng mình nói vậy cũng vội khuyên nhủ: “Cháu đừng từ chối nữa.. Mạc Y Phường bây giờ hay tương lai đều phải dựa vào cháu cả. Cháu có nhiều lợi ích thì sẽ càng phải gánh nhiều trách nhiệm hơn.”
“Đây cũng là nhượng bộ của cậu rồi. Nếu cháu không nhận cậu thà rằng Mạc Y Phường không khôi phục còn hơn”, ông Duy tung chiêu độc.
Mạc Linh thấy vậy chỉ thở dài. Mọi người nói đến nước ấy thì cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận thôi. Mạc Y Phường là tâm huyết của cả gia tộc, cậu cũng rất muốn khôi phục nó. Cô không muốn vì mình mà nó mãi mãi chỉ là tấm biển mà thôi.
“Chuyện này chúng ta sẽ đến luật sư cho chắc”, ông Duy nói thêm, “Coi như thỏa thuận khi khôi phục lại Mạc Y Phường. Mạc Linh nếu cháu muốn chuyên tâm dệt thì những thứ khác cậu và Khánh Vy sẽ làm. Nếu cháu có ý kiến gì, cứ nói với mọi người.”
“Dạ”, Mạc Linh gật đầu đồng ý.
“Khoảng tháng sau, thành phố tổ chức hội chợ các nghề truyền thống, chúng ta sẽ tham dự để giới thiệu Mạc Y Phường luôn”, ông Duy tính toán.
Hội chợ các nghề truyền thống của thành phố P rất nổi danh. Mọi người tham gia rất đông. Đó là chưa kể chắc chắn sẽ có những đối tác lớn tìm kiếm các nhà cung cấp nữa. Hiện giờ, Mạc Y Phường chưa đủ khả năng cung cấp số lượng lớn vải dệt nhưng lần tham gia này chắc chắn sẽ có thu hoạch.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Ti3uThucodon93 10/12/2020, 01:06

Chương 63: Thực hiện

Mạc Linh gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm. Những chuyện này cô không phải dân bản địa nên cũng không biết. Ngoại trừ thành phố S, Mạc Linh rất ít khi đi những thành phố khác vì nơi đó có Hoàng Quân. Song bây giờ nghĩ lại cô chỉ đang làm khổ chính mình. Cô làm tất cả vì yêu anh ta, bất chấp mọi thứ nhưng bản thân chẳng có gì cả. Người tổn thương nhiều nhất đến cuối cùng chỉ có cô thôi. Còn Hoàng Quân và Nguyệt Hạ chẳng xi nhê gì cả.
“Khánh Vy con cùng bố sẽ lên kế hoạch cụ thể. Chúng ta còn phải dựa vào bản kế hoạch đó để vay vốn”, ông Duy nhắc nhở.
Hiệp hội thành phố P vì muốn duy trì các nghề truyền thống nên mở ra chính sách như vậy. Nhưng bọn họ đương nhiên không phải cho không cũng không phải cứ thế mà cho. Hiệp hội có riêng một ban thẩm định các dự án mới. Nếu thông qua thì mới được vay vốn.
Ông Duy chưa làm đề án xin cho vay kiểu này bao giờ. Nhưng ông quen biết một vài người có thể hỗ trợ. Ông cũng lăn lộn mấy năm trong giới dệt vải rồi mặc dù Mạc Y Phường khi ấy gần như không có chút cơ hội nào.
“Cháu nghĩ đợi dệt thêm được một loại nữa thì kế hoạch sẽ hoàn thiện hơn”, Mạc Linh nêu ý kiến, “Trước tiên cần mở lại cửa tiệm đã.”
Kỹ thuật dệt của Mạc gia có đến vài loại nhưng hiện giờ cô mới thành thạo hai loại. Tuy nói mỗi loại dệt này đều chia nhiều loại khác nhau nhưng Mạc Linh sợ như vậy không có quá nhiều sức thuyết phục.
“Chuyện này cháu không phải lo. Có các cụ chống lưng sẽ dễ hơn”, ông Duy mỉm cười nói, “Hơn nữa cháu đừng nhìn chỉ có hai loại dệt mà ít. Mỗi loại lại có đến mười, hơn mười loại dệt nữa. Nhiêu đó đủ để thành viên ban kiểm duyệt phê qua rồi. Mạc gia chỉ cần người có thể đọc được sách tổ truyền thì tương lai xây dựng lại nằm trong tầm tay.”
Kỹ thuật dệt của Mạc gia được đánh giá không quá khó nhưng độc đáo và đặc biệt. Chỉ cần đọc được sách tổ truyền mọi thứ đều có thể. Thêm nữa, chỉ hai loại dệt kia cũng đủ bày biện cửa tiệm và xin vay vốn rồi. Thành viên hiệp hội mắt cũng không mù.
Mạc Linh nghe vậy yên tâm hơn. Cô không hỏi thêm gì nữa. Ông Duy nhân cơ hội này giảng giải cho cô về hệ thống hiệp hội ở đây. Mạc Linh là nghệ nhân ông sợ sẽ tiếp xúc với người trong hiệp hội nhiều. Hơn nữa, nói những thường thức này cho cô cũng tốt.
Bữa ăn cứ thế vui vẻ trôi qua. Mọi người trong nhà dường như càng hy vọng vào tương lai tươi sáng. Sau này, mọi việc chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn bây giờ. Mạc gia sẽ càng ngày càng phát triển.
Từ ngày hôm đó, Mạc Linh chuyên tâm dệt vải. Khánh Vy dành thời gian rảnh để dệt còn không nhỏ sẽ cùng bố đi ra ngoài. Chuyện mở lại cửa tiệm đang được tiến hành đồng thời việc làm giấy tờ xin vay vốn. Phường dệt không cần đăng ký thành lập công ty hay hộ kinh doanh. Cái bọn họ đăng ký là phường làm nghề truyền thống, cách thức và quy củ khác. Mặc dù hiện giờ Mạc Y Phường chỉ có một biển hiệu cũ kỹ cùng cửa hàng nhỏ bé nhưng đăng ký phường là lựa chọn phù hợp để sau này phát triển.
Những chuyện cong cong nhiễu nhiễu này Mạc Linh hoàn toàn không biết. Cô chìm đắm vào trong việc dệt vải. Hiện giờ, Mạc Linh dành thời gian lớn để dệt vải. Thời gian còn lại, cô nghiên cứu dệt nổi. Dệt nổi so với dệt đơn và dệt đôi đã sang một kỹ thuật hoàn toàn khác, khó hơn rất nhiều. Mạc Linh phải mất hơn một tuần để nắm giữ kỹ thuật ấy, dệt thành vải mặc dù chưa quá thành thạo. Kỹ thuật dệt của Mạc gia càng về sau càng khó. Không biết đến lúc cô học dệt hai mặt còn khó khăn đến cỡ nào nữa. Đây chính là kỹ thuật dệt đỉnh nhất của Mạc gia.
“Anh đã nhờ người chọn ngày chưa?” Trong bữa cơm tối, bà Loan hỏi thăm.
Mấy hôm nay, ông Duy và Khánh Vy đi ra ngoài liên tục từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Mạc Linh thì cả ngày ngồi bên khung dệt vải. Còn bà và Thùy Dương tranh thủ thời gian dọn dẹp lại cửa tiệm, Mạc Y Phường ngừng kinh doanh cũng không phải ngày một ngày hai rất nhiều thứ cần chuẩn bị lại.
“Em yên tâm, anh nhờ cụ Đông xem rồi. Cửa tiệm sẽ khai trương vào tuần sau”, ông Duy mỉm cười nói.
Thời gian này ông rất bận nhưng bận trong sung sướng. Mọi thứ quả như ông nghĩ chuyện khôi phục Mạc Y Phường được các cụ rất quan tâm nên giúp đỡ rất nhiều. Đừng nhìn ông chạy đi chạy lại nhiều như vậy mà lo thực ra như thế chỉ để hoàn thành giấy tờ thôi. Phải đi nhiều vì cần xin giấy ở nhiều nơi khác nhau. Nếu không có các cụ đánh tiếng giúp, ông và Khánh Vy càng mệt mỏi hơn nhiều.
“Mẹ yên tâm các cụ cũng rất quan tâm đến việc khôi phục lại Mạc Y Phường”, Khánh Vy mỉm cười nói. Càng tiếp xúc nhiều nhỏ càng thấy hiệp hội các nghề truyền thống nhất là nghề dệt nâng đỡ, đoàn kết giúp đỡ nhau rất nhiều. Bọn họ không ganh tỵ khi có phường dệt mới được khôi phục mà lại rất vui mừng.
“Quan trọng là lợi ích không xung đột với các phường dệt khác nên mới vậy”, ông Duy mỉm cười, "Thành phố P mà càng có nhiều phường dệt truyền thống cũng thu hút nhiều nhà đầu tư và khách du lịch hơn.”
Đây cũng là lý do chính tại sao các phường dệt không kèn cựa nhau bao nhiêu năm nay. Giữa các phường dệt không phải không tồn tại chuyện cạnh tranh lẫn nhau nhưng bọn họ cũng giúp đỡ, nâng nhau lên. Thêm đó, không một phường dệt nào đủ sức một mình chiếm lĩnh tất cả hoặc phần lớn thị trường cả. Do đó mới hình thành cái thế ấy. Do đó, thành phố P càng ngày càng khuyến khích các ngành nghề truyền thống phát triển.
Mạc Linh cái hiểu cái không gật đầu. Cô không thích kinh doanh nên cũng chẳng hứng thú với mấy chuyện nguyên nhân sâu xa này. Theo mẹ cô thì Mạc Linh là loại tính cách không thích tranh đoạt, không thích phải đấu đá. Thứ duy nhất cô muốn tranh đoạt hay đấu đá với người khác chính là tình cảm với Hoàng Quân. Nhưng tình cảm đâu phải là thứ muốn đoạt là đoạt được, muốn tranh là tranh được đâu. Tình cảm ngay từ đầu đã nghiêng về một phía, cô làm gì cũng trở thành vô ích. Thêm nữa, những thứ ấy hoàn toàn chỉ là mù quáng, là bị mờ mắt mà thôi.
“Cháu đang học dệt nổi rồi, tốc độ khá chậm. Hiện giờ cháu mới thành thạo loại 1 thôi” Mạc Linh nói thêm. Mấy hôm nay, cô cũng tốn rất nhiều công để thanh thạo loại kỹ thuật này. Nó không chỉ khó mà còn yêu cầu rất cẩn thận. Chỉ cần đưa sai chỉ là toàn bộ những thứ đằng trước đều công cốc hết, phải tháo ra làm lại. Trong khi hai loại đầu nếu nhỡ may sai chỉ vẫn có thể chữa cháy được.
“Cháu cứ từ từ, không cần tự tạo áp lực cho mình quá đâu”, ông Duy nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Hiện giờ cháu cố gắng một chút sau ấy đợi Mạc Y Phường khai trương thì cháu kiếm thêm việc”, Mạc Linh nói. Cô cũng không muốn ở nhờ cậu mợ mãi. Cô cũng muốn có cuộc sống của riêng mình.
“Được rồi, cháu tính thế nào ổn là được”, ông Duy gật đầu.
Mọi người trong nhà cũng không dị nghị gì. Cuộc sống là của Mạc Linh, cô lựa chọn gì cũng được. Bọn họ cùng lắm chỉ có thể cho lời khuyên mà thôi. Hơn nữa, đi ra ngoài cũng tốt, tiếp xúc với nhiều người, học thêm được nhiều thứ. Bọn họ cũng không hy vọng vì Mạc Y Phường mà cô đánh đổi cả tương lai hay sở thích của chính bản thân mình.

Ti3uThucodon93
Cống hiến
Cống hiến

Tổng số bài gửi : 138
Join date : 21/10/2011

Về Đầu Trang Go down

Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát - Page 3 Empty Re: Truyện : Nữ phụ xấu xa em đừng hòng chạy thoát

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 3 trong tổng số 3 trang Previous  1, 2, 3

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết